Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 740
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:15:09
Lượt xem: 16
Điều càng kỳ quái là cô còn cố tình dẫn Tập Lục Thừa đến khiến bọn họ lo lắng cả đêm.
Hôm đó sau khi ở bệnh viện về, Tập Hiểu Đông đã đề cập đến chuyện ly hôn với cô ta, khi đó cô ta cảm giác trời đất như sụp đổ xuống, ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau đó dù cô ta có xin lỗi, cầu xin Tập Hiểu Đông thế nào, dù cha mẹ cô ta còn chạy từ thủ đô tới nhưng Tập Hiểu Đông vẫn không chịu, kiên quyết đòi ly hôn.
Mới đầu cô ta nghĩ chỉ cần cúi đầu nhận lỗi, chỉ cần Tập Lục Thừa còn chịu nhận người mẹ là cô ta thì chắc chắn Tập Hiểu Đông sẽ mềm lòng. Không ngờ thằng ranh con Tập Lục Thừa lại chẳng chịu nói chuyện với cô ta!
Đúng là đứa con không phải do mình nuôi nấng thì không gần gũi với mình!
Vẫn là Nha Nha ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn, với tính cách của thằng ranh đó, cô ta có thể hết lòng yêu thương được sao?
Bạch Du thấy cô ta vẫn còn giảo biện thì trợn trắng mắt, dứt khoát cưỡi xe đạp bỏ đi.
Nói chuyện thêm một giây đồng hồ với loại người này đều là lãng phí sinh mệnh.
Thấy Bạch Du bỏ đi luôn, Ngô Hiếu Nghi tức hộc máu: "Bạch Du, cô mau quay lại cho tôi! Cô phá hoại gia đình người ta như thế có phải vì thích chồng tôi không?"
"..."
TBC
Bạch Du vốn chẳng buồn quan tâm cô ta, nhưng đã bị đổ oan trắng trợn như vậy rồi, nếu cô không có phản ứng gì thì có khi người phụ nữ này sẽ nghĩ cô chột dạ.
Thế là cô quay đầu xe lại, lao thẳng về phía Ngô Hiếu Nghi đang đứng.
Ngô Hiếu Nghi không ngờ Bạch Du lại "điên" đến mức muốn đ.â.m xe vào người mình, sắc mặt cô ta tái nhợt, hai chân run rẩy: "Cô... Cô..."
Cô ta lắp bắp mãi không thốt nổi ra một câu hoàn chỉnh, cũng không biết phải tránh đi đâu.
Thấy chiếc xe sắp đ.â.m vào người mình, đột nhiên một tiếng phanh xe chói tai vang lên, săm lốp trượt dài trên mặt đường tạo thành một vệt dài rồi dừng lại cách Ngô Hiếu Nghi bốn, năm centimet.
Hai mắt Ngô Hiếu Nghi trợn ngược lên vì quá sợ hãi, hai chân mềm như bún, ngã ngồi xuống đất.
Bạch Du nhìn cô ta từ trên cao, nói: "Nếu lần sau còn dám nói lung tung, tôi sẽ không khách sáo với cô như hôm nay đâu."
Nói xong, cô dứt khoát xoay người bỏ đi.
Ngô Hiếu Nghi bật khóc: "Hu hu..."
Tức c.h.ế.t mất!
Bạch Du ghé vào quầy rau và quầy thịt mua đồ cho bữa trưa và tối rồi mới đạp xe về nhà.
Vừa về đến nhà đã thấy có khách đến, thì ra là mẹ Tập và Tập Lục Thừa.
Đúng là trẻ con lớn nhanh như thổi, mới sau một kỳ nghỉ hè mà Tập Lục Thừa đã cao lên kha khá, gương mặt hơi rám trông rất khỏe khoắn.
Thấy dì nhìn mình, Tập Lục Thừa nở nụ cười xấu hổ: "Cháu chào dì Bạch, mặt cháu sẽ trắng lại thôi."
Vừa nãy em Minh Thư bảo cậu bé đen như trứng muối, cậu bé đã từng ăn trứng muối rồi, ngon thì ngon thật nhưng hơi xấu.
Mẹ Tập vội giải thích: "Hai tháng nay cha thằng bé hay đưa nó đi đá bóng, thành phố Quảng nắng suốt nên hơi đen đi, mà không sao, con trai đen tí cũng được."
Nghe vậy, Bạch Du bật cười xoa đầu cậu bé: "Tôi cũng cảm thấy con trai đen tí mới đẹp."
Cô phát bánh kẹo mới mua cho mấy đứa trẻ rồi bảo chúng ra ngoài gốc cây chơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-740.html.]
Ba đứa trẻ cầm bánh kẹo và mứt sung sướng chạy ra bàn đu dây.
Căn phòng lại yên tĩnh trở lại, thấy Bạch Du nhìn mình, mẹ Tập xấu hổ nói: "Tôi đã muốn đến cảm ơn đồng chí Bạch từ lâu rồi, chẳng qua trong nhà xảy ra vài chuyện..."
Bạch Du ngắt lời bà ấy: "Vừa nãy tôi có gặp Ngô Hiếu Nghi ngoài đường, cô ta bảo tôi hại gia đình cô ta tan cửa nát nhà, còn bảo tôi làm vậy là vì muốn quyến rũ đồng chí Tập."
Sau một hồi im lặng.
"Tạo nghiệp! Không biết kiếp trước tôi đã gây ra tội ác tày trời gì mà kiếp này lại gặp phải một cô con dâu như vậy!" Mẹ Tập tức đỏ cả mặt, tay cứ vỗ n.g.ự.c suốt: "Đồng chí Bạch, rất xin lỗi cô, cô đừng để bụng mấy lời nói đó, cả nhà tôi không hề có ý nghĩ đó. Cô là ân nhân cứu mạng của nhà tôi, chúng tôi biết ơn cô còn không kịp, sao có thể... Hiểu Đông ly hôn với cô ta là vì cô ta càng ngày càng vô trách nhiệm, hoàn toàn không liên quan gì đến đồng chí Bạch!"
Sở dĩ Bạch Du ngắt lời bà ấy là vì muốn một thái độ rõ ràng.
Nếu nhà họ Tập và Ngô Hiếu Nghi đều nghĩ như vậy thì sau này hai nhà không cần thiết lui tới nữa.
Bà cụ Bạch biết cháu gái phải chịu uất ức thì cũng mắng theo, may mà nhà họ Tập còn hiểu chuyện, không thì bà sẽ cầm chổi đuổi đánh bọn họ ra ngoài ngay.
Sau khi nói chuyện rõ ràng, mẹ Tập cũng không giấu giấu giếm giếm nữa, chủ động kể lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Hôm đó Tập Hiểu Đông từ bệnh viện về đã đề cập chuyện ly hôn với Ngô Hiếu Nghi ngay, tất nhiên Ngô Hiếu Nghi không đồng ý, một khóc hai nháo ba thắt cổ, còn gọi người nhà mẹ đẻ đến thành phố Quảng. Nhưng lần này Tập Hiểu Đông đã quyết tâm phải ly hôn bằng được, bất kể ai thuyết phục cũng vô dụng.
Trái lại, bà ấy và cha Tập có chút mủi lòng, dù sao ly hôn cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang. Nếu sau này Tập Hiểu Đông tái giá, chưa chắc đã đảm bảo vợ sau sẽ đối xử tốt với Tập Lục Thừa. Mà cha mẹ Tập càng ngày càng lớn tuổi, không thể mãi mãi ở bên cạnh cháu trai được.
Nhà họ Ngô cứ cầu xin bọn họ mãi nên họ không khỏi mềm lòng, nhưng Tập Hiểu Đông đã hạ quyết tâm, không thể thay đổi được nữa. Anh ấy còn xin từ chức ở đơn vị, sau khi đơn vị không thuyết phục được thì cũng đồng ý cho từ chức, nhưng vẫn yêu cầu anh ấy làm xong công việc đang dở rồi mới được đi. Thế nên bọn họ sẽ không rời khỏi thành phố Quảng ngay, chắc phải trước Tết mới về Bắc Kinh.
Bạch Du nghe mẹ Tập nói chuyện mới biết Tập Hiểu Đông và Ngô Hiếu Nghi vẫn chưa ly hôn, nhưng nhìn tình hình này thì chắc cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô.
Ngô Hiếu Nghi lo cô ngấp nghé chồng cô ta thì đúng là lo bò trắng răng, mặc dù các phương diện của Tập Hiểu Đông không tệ, nhưng cô thấy tính tình anh ấy không đủ quả quyết, mà cô cũng có được người đàn ông tốt nhất trên đời rồi.
Nghĩ đến Giang Lâm, cô lại nhớ anh.
Vì lời nói của Ngô Hiếu Nghi nên mẹ Tập không tiện ở lâu, chỉ ngồi thêm một lát rồi dẫn Tập Lục Thừa rời đi.
Bạch Du muốn tìm một trường mẫu giáo cho Niệm Niệm trước khi khai giảng, vừa giảm bớt gánh nặng cho bà nội vừa để Niệm Niệm học hỏi thêm nhiều điều tại trường.
Nhưng cô không quen thuộc với các trường mẫu giáo ở thành phố Quảng, sau khi Lý Trân, vợ Nguy Hán Nghị biết chuyện, cô ấy đã vỗ n.g.ự.c nói sẽ lo liệu chuyện này.
Còn chưa tìm được trường mẫu giáo thì gia đình Tôn Tường Vy đã tay xách nách mang đến thành phố Quảng.
Trùng hợp là nhà họ mua nhà cách nhà Bạch Du chỉ khoảng bảy, tám phút đi bộ.
Mặc dù căn nhà do nhà họ Tôn mua cho Tôn Tường Vy kém hơn nhà Bạch Du đang ở nhưng cũng rất tốt, nhà có hai tầng và một khu vườn nhỏ, là nhà đơn và có vị trí rất thuận tiện.
Mới đầu Tôn Tường Vy rất tự hào về ngôi nhà của mình, nhưng khi đến nhà Bạch Du, cái sự tự mãn đó đã tan biến ngay lập tức: "Bạch Du, cậu quá đáng thật đấy! Lúc trước bảo các cậu thuê nhà ở đây, tớ còn đang muốn cậu dọn sang nhà tớ ở đấy. May mà không nói, không thì xấu hổ c.h.ế.t mất!"
Nhà của Bạch Du lớn gấp đôi nhà cô ta, nhất là cái vườn hoa này, vừa lớn vừa trồng đủ các loại cây ăn quả và hoa tươi, đúng là căn nhà trong mơ của cô ta mà!
Thật ra cô ta cảm thấy hơi ghen tị, so với Giang Lâm thì gia cảnh của Tạ Húc Đông kém hơn nhiều, cha mẹ anh ấy không làm gánh nặng đã may lắm rồi, nào còn mơ được giúp đỡ gì.
Nếu lần này nhà mẹ đẻ cô ta không bỏ tiền ra thì với chút tiền tích cóp của Tạ Húc Đông, bọn họ chỉ có thể thuê nhà ở thành phố Quảng thôi.
Nhưng chút cảm giác ghen tị này đã nhanh chóng tan biến khi được thưởng thức đồ ăn ngon của Bạch Du.
Hoa gạo là loại hoa biểu tượng của thành phố Quảng, còn gọi là hoa anh hùng, hai bên vỉa hè trên các con đường trong thành phố đều được trồng rất nhiều cây này. Cứ đến mùa xuân, vô số bông hoa gạo đỏ rực nở rộ trên các cành cây cao.