Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 735
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:14:59
Lượt xem: 9
Đương nhiên nhà chị Lôi là ngoại lệ, chưa nói đến những người khác, trước khi Bạch Du trở lại đảo Quỳnh Châu, vì Giang Lâm đang đi làm nhiệm vụ, chị Lôi không nói gì mà đã chủ động giúp dọn phòng.
Nhưng chị Lôi chẳng hề phàn nàn gì cả, thay vào đó bọn họ lại oán trách đủ điều.
Hơn nữa, sau khi nghe nói học việc một tháng mà chả có một đồng lương, mọi người thậm chí còn không có suy nghĩ gì về cái gọi là công việc này.
Bọn họ càng nghĩ càng thấy mất mặt.
Nhưng có một ngoại lệ, đó chính là người phụ nữ không ưa Bạch Du kia, chỉ thấy cô ta cong môi nói: “Cũng không thể nói như vậy, đồng chí Bạch cũng nên hỏi chúng tôi một tiếng chứ? Không hỏi thì sao biết được chúng tôi không biết chạm khắc và thiết kế, hơn nữa, Phùng Chiêu Đệ cũng đâu biết điêu khắc hay thiết kế, sao cô ta có thể vào xưởng được?”
Vừa dứt lời, chị Lôi liền chạy tới chỗ cô ta: “Vậy thì bây giờ tôi hỏi cô, cô có biết chạm khắc hay thiết kế không, hay là định c.h.ế.t già ở đảo Quỳnh Châu này?”
Người phụ nữ nghẹn ngào không nói nên lời: “...Tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi! Nói một hồi cô nghĩ mình là người giỏi giang lắm sao? Hà cớ gì Bạch Du phải hỏi cô chứ? Cô và Bạch Du có quan hệ tốt lắm à? Bình thường tôi chẳng thấy cô nói lời nào tốt đẹp với Bạch Du, bây giờ có lợi thì phải nghĩ đến cô sao, tại sao chứ? Chỉ vì mặt của cô dày quá hả?”
“…………”
Mặt người phụ nữ bị chị Lôi phun nước miếng đầy khắp, mặt lúc đỏ lúc trắng, cô ta không nhịn được nữa, che miệng bỏ chạy.
Mọi người cũng bị sốc.
Họ biết chị Lôi có rất nóng tính, nhưng họ không biết chị Lôi có thể hung dữ mắng người người dữ như vậy, may là vừa rồi họ không bước ra, nếu người mất mặt chính là bọn họ.
“Tôi còn có việc phải làm, vậy tôi đi trước đây.”
“Tôi cũng có việc…”
“Tôi cũng vậy…”
Mọi người vội vàng kiếm cớ giải tán, trong một lát chỉ còn lại chị Lôi và thư ký Lâm ở lại.
“…………”
Thư ký Lâm tức tới dạ dày quặn đau. Khó khăn lắm anh ta mới khơi dậy được sự phẫn nộ của người dân, nhưng không ngờ chỉ cần mấy câu nói mà người phụ nữ trước mặt lại giải quyết được hết.
Bạch Du liếc anh ta một cái: “Thư ký Lâm xấu xí à, anh biết đường cút, hay vẫn phải để tôi bảo người ném anh ra ngoài?”
Thư ký - Lâm - xấu xí: “…………”
A a a tức quá!!!
Sau khi Thư ký Lâm cút, Bạch Du mới nói xin lỗi và cảm ơn chị Lôi.
Nhưng chị Lôi thực sự không để bụng: “Em không cần để tâm lời nói của những người đó, cũng đừng thấy có lỗi với chị. Vừa rồi chị nói những lời đó không phải để nói với người ta nghe, là chị thực sự nghĩ như vậy, hơn nữa nhà chị có nhiều trẻ con như thế, em có bảo chị đi làm thì chị cũng không có thời gian đi.”
Thấy chị Lôi thật sự không để bụng, Bạch Du cũng không giải thích nữa, nhưng cô định sau này sẽ nấu thêm canh hạt sen ngân nhĩ, sau đó sẽ mang một phần đến nhà họ Lôi.
Lúc vào nhà, cô thấy một mảnh giấy do bà nội để lại, nói bà đã đưa Niệm Niệm và bé con đến bãi biển nhặt vỏ sò rồi.
Tranh thủ mọi người còn chưa về, cô bưng đồ vào bếp, lấy mấy nắm Tương Bạch Liên đã ngâm trong nước lạnh hai tiếng, sau đó rửa sạch ngân nhĩ tươi, bỏ đi phần vàng ở giữa, ngân nhĩ tươi có nhiều mủ hơn loại đã phơi khô.
Sau khi ngâm hạt sen, cô cho ngân nhĩ và hạt sen cắt nhỏ vào nồi cùng với một lượng đường vừa phải, sau đó thêm lượng nước vừa phải rồi đun sôi trên lửa lớn rồi vặn lửa nhỏ xuống, đun trong một tiếng.
Ngân nhĩ tươi ngon kết hợp với đường phèn cũ, nước đường nấu kĩ có độ sánh sền sệt, hạt sen mềm dẻo, ngọt ngọt, người lớn hay trẻ em đều thích uống.
Thư ký Lâm không mời được Bạch Du, nhóm người thợ cả Ngũ về, lúc quay lại đã bị thư ký Tiếu đánh cho xây xẩm mặt mày.
Sau đó, thư ký Tiếu cũng đích thân đến mời Bạch Du, nhưng vẫn bị từ chối.
Thư ký Tiếu vò đầu bứt tai. Khi cấp trên biết được tình hình cũng đã gây áp lực cho anh ta. Thư ký Tiếu không còn cách nào khác là phải đẩy thư ký Lâm ra làm bia đỡ đạn.
Về phần Âu Dương Văn Khiên, Bạch Du cũng không quan tâm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-735.html.]
Cô đã làm hết những gì có thể, nếu anh ta vẫn muốn c.h.ế.t thì cô cũng chẳng thể làm gì được.
Vì những nhân vật chủ chốt như Bạch Du và thợ cả Ngũ đã rời khỏi nhà máy, khiến nhà máy chẳng thể hoạt động được nữa, cho nên thư ký Tiếu cũng không còn cách nào khác, đành phải báo cáo chi tiết tình hình.
Vốn dĩ thư ký Tiếu có thể thăng chức trong năm nay, nhưng vì chuyện này nên việc thăng chức là không thể.
Lãnh đạo huyện phái người đến mời Bạch Du, cũng hứa sau này sẽ cho cô phụ trách công việc trong nhà máy, cô có thể từ chối thư ký Tiếu và thư ký Lâm, nhưng lãnh đạo huyện đã phái người tới, nếu cô còn ra vẻ nữa thì cũng không ổn lắm.
Hơn nữa chuyện nhà xưởng cũng là do cô đề xuất, đơn đặt hàng cũng là do cô ký với Trung tâm thương mại Hữu Nghi, còn có hội chợ Quảng Châu. Cho dù cô muốn buông tay thì cũng phải làm xong những việc này trước.
Vì thế cô giả vờ suy nghĩ, sau đó đồng ý quay lại nhà máy.
Ngay khi Bạch Du trở lại, hai vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu, cũng như Mã Tái Nam và Hạ Hải Sinh cũng theo về, nhà máy đã hoạt động trở lại.
Khi các công nhân biết Bạch Du đã trở lại, đều vui mừng hò reo.
“Giám đốc Bạch trở về là tảng đá trong tim tôi như rớt xuống vậy, cảm giác như không cần phải sợ điều gì nữa.”
“Tôi cũng vây, lúc trước khi giám đốc Bạch rời đi, mỗi ngày tôi đều lo nhà máy sẽ đóng cửa.”
“Không phải, giám đốc Bạch chính là gậy Như Ý của nghề chạm khắc vỏ sò này đó!”
Sau ngần ấy thời gian trì hoãn, Bạch Du không thể không tuyên bố sẽ phải tăng ca.
Nhưng cô cũng hứa khi đơn hàng được bán thì sẽ trả lương cho mọi người ngay.
Khi mọi người nghe là sẽ được trả lương thì giống như được bơm m.á.u gà vậy, trời còn chưa sáng mà đã tới nhà máy luôn.
Vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu cũng rất có năng lực. Tuy trước đó đã nghỉ việc ở nhà máy nhưng dường như họ cũng đoán được Bạch Du sẽ quay lại, nên cả hai đã không dừng việc thiết kế lại.
TBC
Trong thời gian ở nhà, họ đã thiết kế tất cả các mẫu sản phẩm cho Hội chợ Quảng Châu, sau khi thấy Bạch Du đã khen không hết lời.
Ngay khi mọi người cho rằng Âu Dương Văn Khiên không thể trở về xã, thì anh ta đã mang gương mặt hốc hác quay về.
Nắng tháng tám nóng nực chiếu lên đôi má hóp của anh ta, khiến anh ta trông giống như một cái xác biết đi vậy. Câu đầu tiên anh ta nói khi nhìn thấy Bạch Du là…
“Cô ấy đã nhớ ra rồi, cô ấy đã đi tự thú.”
Bạch Du sững sờ một lúc, rồi mới nhận ra người phụ nữ mà anh ta đang nói chính là Tân Tuệ Mị.
Điều này có nghĩa là, Chúc Vệ Hâm không bị người ngoài g.i.ế.c chết, mà là do Tân Tuệ Mị giết.
Tân Tuệ Mị trông yếu đuối như bông hoa trắng bé nhỏ màu trắng lại có thể g.i.ế.c người?
Bạch Du không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó.
Sau khi Âu Dương Văn Khiên nói xong lời đó thì ngất xỉu.
May mà Hạ Hải Sinh kịp thời đỡ anh ta, mới không để anh ta có vấn đề gì do ngã.
Chuyện công xưởng bận rộn nên Bạch Du nhất thời không đi được, bèn để Hạ Hải Sinh cõng Âu Dương Văn Khiên đến bệnh xá dã chiến gần đó, đợi hai người quay lại thì đã là chuyện hai giờ sau.
Sắc mặt Âu Dương Văn Khiên trông đã tốt hơn một chút, không còn đáng sợ như trước, chỉ là ánh mắt vẫn trống rỗng.
Buổi trưa tiệm cơm làm mì hải sản, tay nghề của đầu bếp tiệm cơm không tốt lắm nhưng hải sản tươi ngon, nước dùng hầm bằng nước sốt hải sản, có thể làm rơi lông mày của người ta.
Mì được làm thủ công, vừa dai vừa ngon, thêm nước dùng hải sản đậm đà thơm ngon trông mềm dai ngon miệng khiến người ta chảy nước miếng, ăn năm bát cũng không thấy chán.
Bạch Du bảo Hạ Hải Sinh đi lấy một bát mì hải sản nhưng Âu Dương Văn Khiên không đụng vào, ánh mắt nhìn Bạch Du, đôi môi khô nứt tái nhợt mấp máy hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra lời…
“Đồng chí Bạch, cô có thể cứu Tiểu Mị không?”
Bạch Du nhớ tới dáng vẻ vì đại nghĩa không màng người thân của Tân Tuệ Mi vào ngày hôm đó, ngừng lại một chút rồi nói: “Bí thư Âu Dương, trước tiên anh hãy nói cho tôi nghe toàn bộ chuyện đã xảy ra, giữa anh và Tân Tuệ Mi đã xảy ra chuyện gì, đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ khi tôi biết toàn bộ chuyện đã xảy ra thì tôi mới có thể nói cho anh biết là tôi có thể cứu cô ta hay không thôi.”