Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 732

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:14:53
Lượt xem: 6

Có câu nói “Không bao giờ có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.” Tình huống này cũng vậy, không thể đánh thức một người đang giả vờ mất trí nhớ, nếu Tân Tuệ Mị dùng việc mất trí để trốn tránh trách nhiệm thì cô cũng không thể làm gì được.

Đêm hôm đó xảy ra chuyện gì cô không hề biết, cô cũng không phải thám tử, bởi vậy cô không thể đưa ra bất kỳ sự đảm bảo nào.

Sở dĩ cô muốn gặp Tân Tuệ Mị là vì mối quan hệ giữa cô ấy và Âu Dương Văn Khiên, vì cô ấy mà Âu Dương Văn Khiên liều cả mạng, nên cô hi vọng Tân Tuệ Mị có thể kể chuyện đêm hôm đó ra.

Hạ Hải Sinh đưa tay vò tóc: “Chỉ cần có cơ hội là tôi sẽ thử. Giám đốc Bạch, tôi... Tôi đã trói ả Tân Tuệ Mị đó lại rồi, bây giờ đang giấu ở…”

Chưa kịp nói xong thì cánh cửa gỗ đối diện đã bị mở ra.

Là vợ của đội trưởng Lôi sống ở phía đối diện.

Cô ấy nhìn thấy Bạch Du đứng ở cửa cùng một người đàn ông xa lạ thì chợt giật mình, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường: “Đồng chí Bạch, đây là họ hàng của cô à?”

Bạch Du lắc đầu: “Không phải người thân, là đồng nghiệp cũ thôi.”

Vợ của đội trưởng Lôi nghe vậy cũng không hỏi thêm gì nữa, gật đầu với Hạ Hải Sinh rồi ôm con đi.

Không chỉ Hạ Hải Sinh thở phào nhẹ nhõm, Bạch Du cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Hai gia đình ở nhà đó trước đây đều là những gia đình thượng lưu. Lần này rốt cuộc nhà đội trưởng Lôi cũng là người bình thường.

Hạ Hải Sinh đang muốn tiếp tục lời vừa nói, nhưng đã bị Bạch Du cắt ngang: “Bây giờ Tân Tuệ Mị có đang an toàn không?”

Hạ Hải Sinh gật đầu: “An toàn. Tôi đánh cô ta bất tỉnh, sau đó trói tay chân cô ta lại, còn dùng vải nhét vào miệng. Nơi đó rất ít người đến nên sẽ không có ai phát hiện đâu.”

Bạch Du: “Anh ra ngoài trước đi, tới bãi cỏ bên đường lớn xã đợi tôi, một tiếng nữa tôi sẽ đến gặp anh.”

Hạ Hải Sinh gật đầu, đang định rời đi thì Bạch Du lại gọi anh ấy lại, sau đó quay người vào bếp, lấy hai cái bánh bao nhét vào tay anh ấy, nhìn anh ấy như vậy, chắc hẳn mấy ngày vẫn chưa ăn gì.

Quả thật đã mấy ngày rồi Hạ Hải Sinh không ăn được gì, nên khi nhìn thấy bánh bao mắt sáng rực, lời muốn nói cũng không nói nữa, anh ấy cảm ơn Bạch Du rồi cầm bánh bao rời đi, vừa đi vừa ăn như hổ đói.

Bạch Du đóng cửa gỗ lại, thấy bà đang lo lắng nhìn mình: “Sao không để đồng nghiệp vào ngồi? Sáng sớm tới tìm cháu là vì công việc sao?”

Bạch Du cảm thấy có chút áy náy vì đã nói dối bà, nhưng cô vẫn gật đầu: “Vâng ạ, cháu đã nói rõ với anh ấy về thiết kế chạm khắc trên vỏ sò, nhưng lát nữa cháu phải đến nhà xưởng họp, cho nên hai đứa nhóc nhờ bà chăm giúp cháu nhé.”

Bà Bạch: “Vậy cháu đi trước đi, bà không phải khoe chứ, trong phạm vi trăm dặm chẳng có đứa trẻ nào ngoan ngoãn bằng hai chị em Niệm Niệm và Minh Thư đâu. Nên cháu cứ yên tâm giao cho bà. Đúng rồi, trưa cháu có về ăn cơm không?”

Chăm sóc con cái là chuyện rất mệt mỏi, trước đây cô lo là sẽ không thể chăm sóc tốt cho hai chị em Niệm Niệm và Minh Thư, nhưng hai đứa nhỏ lại ngoan ngoãn hơn những đứa khác rất nhiều.

Niệm Niệm trưởng thành sớm hơn các bạn cùng lứa, rất nghe lời, còn nhỏ tuổi nhưng đã biết giúp đỡ việc nhà và chăm sóc em gái, mà Tiểu Minh Thư từ lúc sinh cũng rất dễ nuôi, trừ khi bị ốm, cô bé thường không quấy khóc hay gây rắc rối gì cả. Mọi người xung quanh thấy hai chị em còn nhỏ nhưng lại ngoan ngoãn như thế nên đều rất ngưỡng mộ.

Bạch Du gật đầu: “Niệm Niệm và Minh Thư đều là bé ngoan, trưa cháu không rõ có thể về hay không, nếu cháu không về thì mọi người ăn trước đi ạ, không cần đợi cháu.”

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-732.html.]

Bà Bạch gật đầu rồi xách nước đi tưới rau.

Bạch Du lên lầu gọi bé con dậy, bóp cho cô bé một ít kem đánh răng, dặn cô bé đánh răng thật kỹ, sau đó đi vào bếp làm bánh trứng, làm xong mới đeo chiếc túi quân đội đi ra ngoài.

Ở vùng nông thôn, xe đạp vẫn là một thứ rất hiếm gặp. Cho nên mỗi lần cô đi xe đạp ra ngoài đều sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Cô nghĩ một lát, cuối cùng quyết định đi bộ đến đó.

Đi bộ từ căn cứ hải quân mất khoảng bốn mươi phút, cũng may là buổi sáng không nắng gắt, nên lúc đến nơi hẹn Bạch Du chỉ hơi đổ mồ hôi.

Bãi cỏ ở khu vực này cao tới nửa người, trốn trong đó sẽ rất không thể bị nhìn thấy, ở đảo Quỳnh Châu lại có rất nhiều rắn và côn trùng, bởi vậy bình thường chẳng có ai đi tới bãi cỏ cả.

Bạch Du đi tới bãi cỏ, thấy xung quanh không có người thì thấp giọng gọi hai tiếng. Ngay sau đó trong bụi cỏ liền có tiếng xào xạc, Hạ Hải Sinh đầu đầy cỏ từ trong đó đi ra.

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Bạch Du, anh ấy gãi đầu giải thích: “Vừa rồi nhìn thấy thư ký Lâm và thư ký Tiếu chạy tới nhà máy, tôi lo bọn họ phát hiện ra nên liền trốn ở trong bụi cỏ.”

Anh ấy đã biết tin Bạch Du, thợ cả Ngũ và những người khác đã tạm nghỉ việc ở nhà máy. Anh ấy không ngờ chú của mình mới chỉ đi có vài ngày mà nhà máy lại có một sự thay đổi lớn đến như vậy.

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt ủ dột của thư ký Tiếu và thư ký Lâm, trông bọn họ phải già đi một hai tuổi rồi.

Thư ký Tiếu và thư ký Lâm thực sự rất đau đầu. Khi biết Bạch Du, thợ cả Ngũ và những người khác đã tự nguyện rời nhà máy thì Thư ký Tiếu lại chẳng vui chút nào, thay vào đó còn mắng thư ký Lâm dữ hơn.

Anh ta chẳng biết gì về việc chạm khắc trên vỏ sò cả, xung quanh cũng không có thợ nào có thể tiếp quản. Một khi Bạch Du và những người khác rời đi, bọn họ chẳng khác nào như những con ruồi mất đầu, phải làm gì tiếp theo cũng không biết chứ đừng nói đến việc hoàn thành các đơn đặt hàng của nhà máy, và chuẩn bị sản phẩm quảng bá trong Hội chợ Quảng Châu.

Nếu đơn hàng không thể hoàn thành, nhà máy sẽ phải bồi thường. Dù đơn hàng được nhận lúc Âu Dương Văn Khiên còn ở đây, nhưng bây giờ người quản lý và tiếp quản hiện tại là thư ký Tiêu, cũng đồng nghĩa với việc anh ta phải chịu trách nhiệm về việc này đến cùng.

Còn có hội chợ Quảng Châu nữa, danh sách đã được chốt hết rồi, chuyện lớn như vậy, nếu anh ta làm lung tung thì không chỉ địa vị của Phi Ngư sẽ không được cứu vãn, mà ngay cả địa vị của xã Đông Phương cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Thư ký Tiêu tức đến đầu đau mà bụng cũng đau, hận không thể tát thư ký Lâm một cái. Nếu không phải anh ta nghĩ ra cái ý kiến quỷ quái này, nhóm Bạch Du đã không rời đi.

Thư ký Lâm cũng rất tức lắm.

Đúng vậy, chủ ý là của anh ta, nhưng nếu thư ký Tiêu không muốn thì không ai có thể ép buộc anh ta cả.

Huống chi Tiêu Anh Hùng còn là anh rể của anh ta, lợi ích anh ta muốn, quyền lợi cũng đòi, vậy tại sao bây giờ xảy ra chuyện thì liền đổ hết trách nhiệm lên người mình chứ?

Nhưng mấy lời này anh ta chỉ có thể đè xuống bụng, nhất định phải nghĩ biện pháp xử lý chuyện này cho ổn thoả, nghĩ đến việc phải hạ mình xin Bạch Du trở về, anh ta chỉ muốn c.h.ế.t lặng.

Bạch Du không biết ở bên kia thư ký Tiếu và thư ký Lâm đang sứt đầu mẻ trán, cô đi theo Hạ Hải Sinh, hai người né những người đi trên đường, rẽ ngoặt nhiều lần, cuối cùng quẹo vào một khu rừng nhỏ, đi vào một căn nhà hoang đổ nát, cô nhìn thấy Tân Tuệ Mị đang bị trói lại.

Tân Tuệ Mị nằm trên mặt đất, giống như một con nhộng khổng lồ, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, vừa nhìn thấy Bạch Du thì cô ấy giật mình sững sờ trong giây lát, trong mắt lập tức tràn ngập sự tức giận, cũng giãy giụa dữ dội hơn.

Bạch Du đang định bước tới lấy mảnh vải trên miệng cô ấy ra, ai ngờ khi nhìn kỹ hơn, cô nhận ra đó không phải là mảnh vải mà là đôi tất thối của Hạ Hải Sinh, bước chân của cô lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hạ Hải Sinh: “Anh lấy chiếc tất ra khỏi miệng cô ấy đi.”

Dường như Hạ Hải Sinh nhận ra Bạch Du khó chịu, mặt liền đỏ lên, vừa đi vừa ngượng ngùng giải thích: “Lúc đó trên người không có thứ gì khác, tôi sợ cô ta sẽ gọi những người xung quanh nên…”

Thế nên đã cởi tất mình ra, không chút nghĩ ngợi mà nhét vào.

Loading...