Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 720

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:13:52
Lượt xem: 12

Nhưng chủ nhiệm Vương có quan hệ, chị ấy có người họ hàng làm việc trong trạm thịt, không chỉ mua được thịt với giá ưu đãi nhất mà còn mua được phần ngon nhất của con lợn.

Sau khi chủ nhiệm Vương rời đi, Bạch Du tiếp tục bàn chuyện nhà máy với Âu Dương Văn Khiên.

Đầu tiên là tiền lương của nhân viên.

Mới đầu Âu Dương Văn Khiên định để Bạch Du nhận mức lương cao nhất, nhưng cô lại từ chối: "Tôi cảm thấy nên trả thợ cả Ngũ và thợ Triệu Kí Thu mức lương nhiều nhất, hai người họ là công nhân có trình độ cao nhất, đảm nhận nhiều chức vụ từ thiết kế đến điêu khắc, từ lựa chọn nguyên vật liệu đến huấn luyện công nhân. Công sức của bọn họ không chỉ cao mà còn rất cực khổ, thế nên người có tư cách nhận được nhiều tiền lương nhất trong nhà máy chỉ có hai vợ chồng họ."

Cô đã quan sát và ghi nhận sự cố gắng và vất vả của thợ cả Ngũ và thím Triệu, cũng muốn đào tạo thêm nhân sự để giảm bớt gánh nặng cho họ. Nhưng nhà máy mới đi vào hoạt động, còn rất nhiều thứ cần phải làm, có sốt ruột cũng vô dụng. Nhất là công việc điêu khắc này không phải cứ nhìn là học được.

Nếu tạm thời không thể giảm bớt lượng công việc của họ thì chỉ có thể bù đắp nhiều hơn bằng chế độ đãi ngộ.

Âu Dương Văn Khiên nghe vậy cũng nghiêm túc gật đầu: "Thế cũng được, thợ cả Ngũ và thợ Triệu sẽ được trả lương cao nhất, lương cơ bản hàng tháng của họ là năm mươi đồng, còn phụ cấp sẽ tính riêng."

Sở dĩ anh ta đề xuất mức lương cao nhất cho Bạch Du là vì dự án này do cô đề xuất, cô cũng bỏ tiền ra mua máy móc để làm các sản phẩm điêu khắc từ vỏ sò, và chính cô cũng là người chạy đến thành phố Quảng tìm kiếm khách hàng. Ngay cả việc tham gia Hội chợ Quảng cũng do cô đề xuất. Nói cách khác, nhà máy có thể không có bất cứ ai nhưng không thể không có Bạch Du. Tuy nhiên, việc cô từ chối khiến anh ta lại càng khâm phục cô.

Đúng là một đồng chí có tinh thần cao thượng!

Bạch Du: "Tôi cảm thấy nên trích phần trăm cho mỗi sản phẩm được họ thiết kế hoàn chỉnh, so với việc điêu khắc thì thiết kế mới là phân đoạn tốn nhiều trí não nhất. Lúc trước tôi và thợ cả Ngũ cùng làm việc ở tòa soạn, có khi thiết kế một cảnh cho truyện tranh mà nghĩ cả ngày cũng chẳng ra ý tưởng. Bọn họ thiết kế sản phẩm từ vỏ sò thì càng khó khăn hơn, thế nên tôi nghĩ nên trích phần trăm cho họ. Sau này nhà máy sẽ đào tạo nhà thiết kế, với mỗi sản phẩm thành công được bán ra, họ cũng sẽ nhận được tiền hoa hồng. Thế thì sẽ tạo động lực cho mọi người cố gắng học tập và làm việc."

Tiền là động lực nguyên thủy nhất.

Lý do khiến các nhà máy quốc doanh và các nhà hàng quốc doanh không thể tồn tại được lâu dài chính là vì không có động lực. Dù bạn có cố gắng làm việc đến đâu cũng không thể nhận được nhiều thù lao, dần dà, mọi người cũng không muốn cố gắng nữa.

Cô không muốn nhân viên trong nhà máy khảm xà cừ cũng như vậy nên ngay từ đầu phải thiết lập nên nguyên tắc làm việc, để mọi người biết càng chăm chỉ làm việc thì càng kiếm được nhiều tiền.

Âu Dương Văn Khiên suy xét một lúc rồi cũng đồng ý với đề xuất của Bạch Du.

Cuối cùng, họ thống nhất mức tiền hoa hồng cho mỗi thiết kế là 0,5% tổng giá trị đơn đặt hàng. Ví dụ lần này thợ cả Ngũ và thợ Triệu có thể nhận được mười đồng tiền hoa hồng.

Mặc dù số tiền không nhiều nhưng ở các nhà máy khác lại không có chuyện này.

Ở thời đại này, mười đồng là số tiền không nhỏ, có thể mua được khoảng mười ba cân thịt heo.

Còn mức lương của những người khác như sau: Âu Dương Văn Khiên ba mươi đồng, Bạch Du ba mươi đồng, Mã Tái Nam mười lăm đồng, Hạ Hải Sinh mười ba đồng, sau khi những người học việc học được nghề sẽ được quyết định mức lương dựa trên vị trí công việc và năng lực cá nhân.

Riêng chủ nhiệm Vương và mấy người khác không thuộc về nhà máy nên không thể phát lương được, nhưng bọn họ đã nhiệt tình giúp đỡ nhà máy trong suốt thời gian qua nên được tính vào phúc lợi phát thịt heo.

Phản ứng đầu tiên mà vợ chồng thợ cả Ngũ biết được tiền lương mà mình nhận được là không thể tin nổi, họ phải hỏi đi hỏi lại mấy lần xem những gì mình nghe được có phải sự thật hay không. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, hai người vui mừng nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, mắt đỏ bừng lên.

Đúng là khổ tận cam lai!

Bây giờ trong đầu vợ chồng họ chỉ nghĩ được câu thành ngữ này thôi, cuối cùng những ngày tháng khổ cực của họ đã kết thúc rồi.

Tiền lương một tháng của hai vợ chồng họ là một trăm đồng, chưa tính phụ cấp và hoa hồng, quá đủ để con gái họ có một cuộc sống sung túc. Sau này bọn họ không cần lo lắng tiền thuốc hàng tháng, cũng không cần lo mai sau một trong hai người họ có một người đi trước thì người còn lại và con gái sẽ sống thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-720.html.]

Năm nay bọn họ còn chưa quá già, mặc dù cơ thể không còn quá khỏe mạnh nhưng chắc chắn vẫn làm việc thêm mười mấy năm nữa. Khoảng thời gian đó đủ để họ dành dụm được một khoản tiền lớn cho con gái, dù sau này họ có mất đi, con gái họ vẫn sống an nhàn cả đời.

Hai người càng nghĩ càng mừng rỡ, nhìn gương mặt khắc khổ của người bạn đời, họ đều tươi cười nhưng nước mắt lại chảy tràn trên mi.

Sau khi lấy được khoản tiền lương đầu tiên, thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu mua hai cái vòng tay bạc tặng cho Niệm Niệm và bé con.

Tất nhiên đó là chuyện về sau.

Còn bây giờ, không khí trong nhà máy lại một lần nữa bùng nổ, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả Tết vì chị Vương đã mua thịt lợn về!

Chị Vương mua được ba mươi cân thịt, chia đều thành ba mươi phần, mỗi phần một cân.

Các công nhân nhận được thịt heo đều vui cười hớn hở, sung sướng hơn cả năm hết Tết đến.

Nhân viên phòng làm việc nhận được thịt heo cũng rất vui, dù họ không tham một cân thịt heo này nhưng bí thư Âu Dương và Bạch Du có thể ghi nhận sự vất vả của họ khiến họ cảm thấy những công sức họ bỏ ra để giúp đỡ nhà máy những ngày qua không hề lãng phí.

Những xã viên chưa được lên làm công nhân của nhà máy nhìn thấy cảnh tượng này thì hâm mộ không thôi.

Ngày trước có không ít người cười nhạo bọn họ ngu ngốc, ngày nào cũng đi làm từ sáng sớm, mài vỏ sò bụi bặm, mặt mũi lúc nào cũng nhem nhuốc mà chẳng kiếm được đồng nào. Nhưng bây giờ, những kẻ đắc ý trước đây chẳng biết đã hối hận đến mức nào.

Đây không phải chuyện một cân thịt heo mà là mặc dù bọn họ chưa được lên làm công nhân chính thức nhưng chỉ cần không làm gì sai sót thì chắc chắn sẽ được nhận làm công nhân của nhà máy.

Mặc dù chỉ là công nhân thuộc biên chế thôn nhưng còn hơn không có việc làm.

Nhiều người đã hối hận xanh ruột, nhưng họ đã hỏi Bạch Du rồi, nhà máy tạm thời không tuyển thêm công nhân, chờ sau khi đợt công nhân hiện tại được vào biên chế chính thức mới căn cứ vào đơn đặt hàng để xem xét việc tuyển thêm người.

Mọi người trong văn phòng và nhà máy chia xong thịt heo rồi mà vẫn còn thừa hai phần.

Ai nấy đều nhìn nhau, không hiểu chuyện này là sao, bọn họ tưởng Bạch Du tính nhầm.

Đúng lúc này, Bạch Du cầm hai phần thịt heo đưa cho hai người học việc chủ động rút lui, nói: "Hai người mỗi người được một phần, cầm đi."

Một nam một nữ nghe Bạch Du nói vậy thì giật mình ngạc nhiên: "Cho chúng tôi sao?"

Bạch Du gật đầu: "Mặc dù không thể để hai người quay lại nhưng dù sao cũng đã học tập ở nhà máy nửa tháng, hai người đã giúp mài rất nhiều vỏ sò, đây là phần hai người nên nhận được."

Hai người họ nghe thế thì xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Du.

Thật ra vừa rồi bọn họ còn oán trách Bạch Du, cảm thấy chỉ cần cô nói một câu là bọn họ có thể trở lại nhà máy rồi, thế mà cô còn làm ra cái trò giơ tay biểu quyết, hại bọn họ mất đi cơ hội.

TBC

Nhưng bây giờ Bạch Du lại đưa thịt heo cho bọn họ khiến bọn họ vừa xấu hổ vừa hối hận.

Hai người nhận lấy thịt heo, nói lời cảm ơn Bạch Du rồi cúi đầu nhanh chóng rời đi.

Chẳng qua sau chuyện này, hai người họ gặp ai cũng khen Bạch Du, nếu có ai nói xấu cô, họ còn không vui, xắn tay áo lên sẵn sàng tranh luận với người ta ngay.

Loading...