Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 712

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:13:11
Lượt xem: 10

Đối với đối phương mà nói, phương án này có thể nói là một vốn bốn lời, mà không tốn bất cứ chi phí nào.

Bạch Du vốn tưởng mình có hy vọng thuyết phục đối phương, ai ngờ sau khi giám đốc Hồ sửng sốt một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Rất xin lỗi đồng chí Bạch.”

Không khí im lặng trong vài giây.

Bạch Du đứng lên: “Tuy hợp tác không thành công, nhưng tôi vẫn rất biết ơn giám đốc Hồ dù bận trăm công ngàn việc vẫn dành chút thời gian để tiếp đón chúng tôi. Hi vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”

Nói xong cô bắt đầu cất các tác phẩm trên bàn.

Lúc này Mã Tái Nam mới hoàn hồn lại, dùng hết sức lực để kìm nước mắt, sau đó cùng Bạch Du thu dọn đồ đạc.

“Nếu sau này đồng chí Bạch không muốn làm việc ở xã mà muốn làm ở Quảng Thành thì có thể đến gặp tôi. Trung tâm Thương mại Hữu nghị của chúng tôi rất nghiêm ngặt trong việc hợp tác, nhưng cũng rất hoan nghênh nhân tài.”

Giám đốc Hồ ngưỡng mộ lòng dũng cảm và năng lực của Bạch Du. Nhưng nguyên tắc chính là nguyên tắc, anh ta không thể chỉ vì đánh giá cao khả năng của cô mà để mình mạo hiểm được.

“Cảm ơn giám đốc Hồ.”

Nói xong, Bạch Du kéo vali ra khỏi văn phòng.

Khi tới tầng ba, Mã Tái Nam nhịn không được nữa mà bật khóc: “Giờ phải làm sao đây? Không thể hợp tác với trung tâm thương mại Hữu Nghị, cũng không tìm được người mua, trở về chúng ta sẽ phải giải thích thế nào với bí thư xã đây?”

Còn có người trong nhà xưởng, nếu biết các cô không thành công thì có khi ngày hôm sau sẽ không đi làm luôn mất, đến lúc đó nhà xưởng sẽ ra sao?

Bạch Du nhìn cô ấy: “Sao lại khóc? Ai nói chúng ta không thể hợp tác?"

Mã Tái Nam ngẩn người: “Vừa rồi giám đốc Hồ nói thế mà.”

Bạch Du: “Nếu cô muốn làm trợ lý của tôi thì sau này có gặp chuyện gì cũng đừng hở chút là khóc. Hơn nữa tục ngữ có nói thất bại là mẹ thành công, có nghĩa là trước khi thành công thì thất bại nhiều lần cũng là chuyện bình thường. Trước khi thuyết phục bí thư Âu Dương thành lập nhà xưởng, tôi đã đi đến các xã khác nhưng đều bị từ chối hết. Nếu tôi khóc vì bị từ chối thì đã không có nhà xưởng như bây giờ rồi.”

Mã Tái Nam không biết ở lúc trước có chuyện như vậy, bị Bạch Du nói cũng rất xấu hổ, cô ấy vội vàng lau nước mắt trên mặt: “Xin lỗi cô, sau này mặc kệ có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bao giờ khóc nữa! Nhưng tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?”

Cô ấy thực sự ngu ngốc và vô dụng, chỉ có Bạch Du là không ghét cô ấy thôi.

Cô ấy phải cố gắng hơn nữa, nếu không thì sao có thể xứng đáng với lòng tin của Bạch Du đây.

Bạch Du suy nghĩ một lúc rồi đưa Mã Tái Nam đến Công Tiêu Xã gần đó để mua hai ống bánh Mù.

Bánh Mù là đặc sản của Phật Sơn, tỉnh Quảng Châu. Bánh được làm từ gạo nếp trộn với đường, vừng, thịt lợn, đậu phộng và các nguyên liệu khác, bên trong được nhồi thịt lợn nên vị rất thơm ngon mọng nước, ăn cực kỳ ngon.

Sau khi mua bánh Mù, Bạch Du lại quay lại trung tâm thương mại Hữu Nghị và tặng bánh Mù cho chú gác cổng như quà cảm ơn: “Mặc dù lần này không thể thành công hợp tác với trung tâm thương mại Hữu Nghị, nhưng nếu không nhờ chú giới thiệu giúp chúng tôi thì chúng tôi e là ngay cả giám đốc Hồ cũng không gặp được, thứ này không đáng bao nhiêu tiền nhưng là lòng thành của chúng tôi, chú nhận lấy nhé.”

Đưa qua đẩy lại mấy lần, cuối cùng chú gác cổng nhận bánh bánh Mù, nhưng cầm hai cái bánh Mù này, dù ông ấy thấy nóng phỏng tay nhưng cũng chẳng làm ông ấy thấy băn khoăn điều gì nữa.

Vì thế sau khi dừng một chút, ông ấy lại tiết lộ một thông tin quan trọng cho Bạch Du: “Chiều nay có một nhóm doanh nhân nước ngoài đến trung tâm thương mại Hữu Nghị để mua đồ. Nếu đồng chí Bạch có thể bán thành công đồ của mình cho các doanh nhân nước ngoài thì không chừng chuyện này có thể xoay chuyển đó.”

Vừa dứt lời, chú gác cổng đã muốn tự tát vào mặt mình. Chuyện quan trọng như vậy sao mình lại nói với người khác chứ, nếu bị ai nghe thấy thì mình thật sự không gánh nổi trách nhiệm.

Cái miệng của mình xấu quá.

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-712.html.]

Nhưng đồng chí nữ trước mặt quá đáng thương, lại đối tốt với mình như thế..

Trong lòng chú gác cổng đang có một cuộc chiến long trời lở đất, nếp nhăn trên mặt đều xô hết vào nhau.

Bạch Du vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ, cũng để ý thấy vẻ mặt của chú gác cổng: “Chú yên tâm, chuyện này chỉ có trời biết đất biết, chú biết tôi biết. Ngoại trừ ba người chúng ta thì sẽ không có ai biết đâu!”

Mã Tái Nam nhanh chóng che miệng: “Tôi sẽ không nói gì hết!”

Sau khi tạm biệt chú gác cổng, Bạch Du dẫn Mã Tái Nam đến khách sạn quốc doanh gần đó ăn trưa, sau đó quay lại trung tâm mua sắm Hữu Nghị và ngồi trên băng ghế bên kia đường chờ.

Lần chờ đợi này lại mất thêm ba tiếng nữa.

Mặt trời chói chang treo trên cao, xung quanh không có gì che nắng, hai người phơi nắng tới mức đỏ hết cả mặt nhưng lại không thể đi được.

May mắn thay công sức bỏ ra đã được đền đáp, cuối cùng vào lúc ba giờ chiều, nhóm doanh nhân nước ngoài đó đã đến!

Không biết nhóm doanh nhân nước ngoài có lai lịch như thế nào, nhưng họ đều đi ô tô đến. Giám đốc Hồ còn đưa nhân viên ra cửa tiếp đón.

Đợi nhóm người đó đi vào, Bạch Du lại dẫn Mã Tái Nam vào trung tâm thương mại Hữu Nghị một lần nữa.

Có chú gác cổng trợ giúp, hai người không qua kiểm tra mà vào thẳng luôn.

Giám đốc Hồ nhìn thấy Bạch Du lại xuất hiện ở trung tâm thương mại Hữu Nghị thì sửng sốt trong giây lát, nhưng thấy đối phương không đi qua nên anh ta cũng không quan tâm nữa.

Bạch Du không qua thẳng đó mà đi theo họ một đoạn ngắn, để không gây chú ý thì cô còn mua một ít đồ.

Theo từ tầng một đến tầng ba nhưng Bạch Du vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, ngay lúc cô cho rằng mình sẽ về tay trắng, cô chợt nghe một cô gái ngoại quốc trẻ tuổi nói có vẻ tiếc nuối:

“Tháng sau là sinh nhật bà tôi rồi, tôi muốn mua cho bà một món quà thật đặc biệt, nhưng đồ ở đây chẳng có gì đặc biệt cả, tranh thêu hai mặt hay mấy thứ linh tinh này chúng tôi có hết rồi, đúng là khiến người ta khó xử quá.”

Người phụ nữ đó nói tiếng Anh và nói với tốc độ rất nhanh. Phiên dịch đi bên cạnh giám đốc Hồ rõ ràng không hiểu ý của đối phương, từ đầu đến cuối đều chỉ biết nhe răng cười.

Cơ hội đến rồi!

Bạch Du kéo vali đi tới. Lúc giám đốc Hồ phát hiện và muốn ngăn cản thì đã muộn một bước rồi.

Bạch Du đi đến trước mặt người phụ nữ ngoại quốc, nói bằng tiếng Anh: “Xin chào quý cô, vừa rồi tôi tình cơ nghe cô nói, biết cô đang tìm một món quà vô cùng đặc biệt để tặng cho người thân. Đúng lúc tôi có mấy món đồ mỹ nghệ rất đặc biệt ở đây, cô có muốn xem qua không?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên.

Ngay cả đôi mắt bé như hạt đậu xanh của giám đốc Hồ cũng mở to. Anh ta không ngờ Bạch Du lại nói được tiếng Anh, còn nói giỏi đến vậy.

Người phụ nữ nước ngoài cũng có vẻ sửng sốt: “Cô nói tiếng Anh tốt quá, cô là người nói tiếng Anh giỏi nhất mà tôi từng thấy ở Trung Quốc đấy. Cô vừa nhắc đến hàng thủ công mỹ nghệ sao? Tôi rất có hứng thú đó.”

Sau khi Bạch Du tỏ vẻ cảm ơn thì ngồi xuống, cẩn thận lấy ba tác phẩm bằng vỏ sò từ trong vali, sau đó đặt chúng lên quầy trước mặt.

Ba tác phẩm vừa được bày ra, mọi người xung quanh đều liên tục tán thưởng.

“Ôi chúa ơi, đây là tác phẩm nghệ thuật gì vậy? Quá đẹp rồi chăng?”

“Thứ này trông hơi giống đồ điêu khắc bằng đá trên tầng hai, nhưng cũng không hẳn. Tác phẩm trước mắt trông tinh xảo hơn. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái này, ngay cả lông mi cũng chi tiết, móng tay của cô ấy cũng được sơn, thật sự đã được làm rất tỉ mỉ, hơn nữa màu sắc cũng phong phú hơn nhiều so với đồ điêu khắc trên đá. Đây là hoàn toàn chính là một tác phẩm nghệ thuật!”

Loading...