Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 711

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:13:09
Lượt xem: 12

Giám đốc Hồ rất bận, lúc thì chỉ đạo cấp dưới, lúc thì gặp khách hàng, lúc thì lại tới kho hàng xử lí tranh chấp.

Bạch Du và Mã Tái Nam đã đợi suốt hai tiếng đồng hồ.

Mã Tái Nam nhích nhích mông, thấp giọng phàn nàn: “Cháu trai của chú này cố ý bỏ mặc chúng ta ngồi trên ghế luôn sao?”

Chả bao giờ thấy ai tiếp khách như vậy cả, đã hai tiếng rồi nhưng đến một người tiếp đón hay cốc nước cũng không có, mà cũng chẳng biết sẽ phải đợi bao lâu nữa.

Bạch Du liếc cô ấy một cái: “Không có vốn để thương lượng với người khác thì phải chịu chút tủi thân thôi, kiên nhẫn chờ đi.”

Trong thời đại này, trung tâm thương mại Hữu Nghị hùng mạnh hơn Cung Tiêu Xã nhiều. Người bình thường có thể vào Cung Tiêu Xã, nhưng Trung tâm thương mại Hữu Nghị lại yêu cầu phải có phiếu ngoại hối và thư giới thiệu, nếu không dù có tiền cũng không thể vào được.

Chưa kể bây giờ họ còn phải xin trung tâm thương mại Hữu nghị hợp tác với mình. Đối phương làm khó dễ là điều mà cô đã đoán trước.

Mặt Mã Tái Nam hơi nóng lên.

Lời nói của Bạch Du đã khắc sâu trong lòng cô ấy, cô ấy định về sẽ ghi lại vào sổ. Sau này ngày nào cũng xem lại một lần.

Ngồi trên ghế thêm một tiếng nữa, cũng gần đến giờ ăn trưa rồi.

Cuối cùng giám đốc Hồ cũng chậm rãi quay lại, Bạch Du vội vàng gọi anh ta lại: “Chào giám đốc Hồ, tôi tên là Bạch Du, tôi là giám đốc xưởng chạm khắc vỏ sò của xã Phi Ngư. Lần này tôi đến đây để quảng bá sản phẩm mới, cũng tìm kiếm cơ hội hợp tác với quý trung tâm, không biết bây giờ anh có thời gian nói chuyện với chúng tôi không?”

Giám đốc Hồ dừng bước, thấy hai người nhóm Bạch Du thì hơi sửng sốt, vô thức nói: “Các cô còn chưa đi sao?”

Vừa dứt lời, anh ta lập tức nhận ra mình đã nói sai, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Lúc nãy anh ta đã cố ý phớt lờ họ, một xã mà anh ta chưa từng nghe thấy bao giờ, thêm vào đó còn để hai cô gái trẻ trông chưa tới hai mươi đến gặp mình để bàn chuyện hợp tác. Anh ta cảm thấy đối phương trông chẳng nghiêm túc chút nào, cứ như trò đùa vậy.

Nhưng hai người này được chú của anh ta đưa vào. Dù sao anh ta cũng phải cho chú mình chút thể diện, vì thế đã bảo họ đợi ở bên ngoài. Anh ta nghĩ đối phương mất kiên nhẫn rồi bỏ đi rồi.

Chỉ là hai người cực kỳ kiên nhẫn, đến mức ngồi trên ghế hơn ba tiếng đồng hồ vẫn không đi, mà điều khiến anh ta càng ngạc nhiên hơn là, cô gái trẻ xinh đẹp vừa nói mình là giám đốc nhà xưởng?

Một giám đốc nhà xưởng trẻ như vậy, còn là nữ, đây là lần đầu tiên anh ta thấy đó.

Bạch Du trông như không hề cảm thấy bị xúc phạm, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Giám đốc Hồ là quản lý của trung tâm thương mại Hữu Nghị, quyền cao chức trọng nên có rất nhiều việc phải làm, chúng tôi chờ chút cũng là điều hiển nhiên. Nếu bây giờ giám đốc Hồ tiện thì tôi có thể vào giới thiệu một chút về sản phẩm của chúng tôi một chút, anh thấy được không?”

Giám đốc Hồ phải nhìn lại cô gái trẻ trước mắt bằng cặp mắt khác, nếu là người bình thường nghe thấy lời anh ta nói lúc nãy, cho dù không thẹn quá hóa giận thì cũng không bình tĩnh thản nhiên như cô được, hơn nữa cô còn rất biết cách nhún nhường, là một người có năng lực.

Bởi vì mình nói sai, lại bởi vì năng lực mà Bạch Du thể hiện được đã làm giám đốc Hồ có chút hứng thú với thứ bọn họ mang tới, vì thế liền gật đầu nói: “Mời vào.”

Hai chữ này vào tai Mã Tái Nam còn hay hơn cả âm thanh của mẹ thiên nhiên nữa.

Mấy lời nói vừa rồi của giám đốc Hồ khiến cô ấy không khỏi đổ mồ hôi hột cho Bạch Du. Cô ấy còn tưởng bọn họ đã hết hy vọng rồi, nhưng không ngờ lòng vòng một hồi giám đốc Hồ lại bị Bạch Du thuyết phục!

Cô ấy thực sự rất bội phục Bạch Du, nếu tình cảnh vừa nãy xảy ra với cô ấy, chắc chắn cô sẽ không biết phải làm sao.

Mã Tái Nam phấn khích tới độ hai má đỏ bừng, nhanh chóng xách vali lên và theo sau Bạch Du đi vào văn phòng của giám đốc Hồ.

Giám đốc Hồ ngồi xuống ghế sofa, nói với hai người nhóm Bạch Du: “Ngồi đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-711.html.]

Bạch Du bước đến chiếc ghế sofa đối diện và ngồi xuống, lần này Mã Tái Nam không cần chờ Bạch Du nói nữa, lập tức đi qua cẩn thận lấy ra ba tác phẩm từ trong vali, đặt từng cái một lên bàn.

Không cần Bạch Du lên tiếng, hai mắt giám đốc Hồ sáng lên: “Đây là... Đồ bằng vỏ sò sao?”

Bạch Du gật đầu: “Giám đốc Hồ đúng là có mắt nhìn, đây quả thực là một đồ mỹ nghệ chạm khắc trên vỏ sò, được chế tạo bằng cách lấy vỏ sò làm nguyên liệu rồi cắt mài.”

Kế tiếp, cô giới thiệu chi tiết cho giám đốc Hồ về ba tác phẩm, cùng với ưu điểm của sản phẩm và sự phát triển trong tương lai.

Giám đốc Hồ có vẻ hứng thú nhất với “Tiên hoa súng”, anh ta nghiêng người nhìn hồi lâu rồi nói: “Tôi có thể đứng dậy xem được không?”

Bạch Du gật đầu: “Đương nhiên là có thể. Chúng tôi vẫn còn có những tác phẩm tương tự, nhưng hiện tại chúng không có ở Quảng Thành, chúng tôi đã gửi đi tham dự hội chợ Quảng Châu rồi.”

Giám đốc Hồ nhìn cô: “Các cô đã đăng ký tham gia Hội chợ Quảng Châu sao?”

Bạch Du lại gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù kết quả còn chưa công bố, nhưng chúng tôi tin là sẽ được chọn.”

Giám đốc Hồ nghe vậy thì cười cười, cũng không trả lời.

Kiểu nói như này anh ta đã không nghe cả trăm thì cũng bảy tám mươi lần rồi. Người nào muốn hợp tác với trung tâm Thương mại Hữu nghị của họ đều nói như thế, nhưng kết quả 99% trong số họ đều thất bại.

Hội chợ Quảng Châu không phải là nơi họp chợ, không phải ai muốn cũng có thể tham gia được.

Cho nên anh ta sẽ không quan tâm với lời nói Bạch Du.

Tất nhiên Bạch Du hiểu được thái độ của đối phương.

Tuy Giám đốc Hồ tuổi không lớn nhưng lại là người khôn ngoan, so với chú gác cổng bên ngoài thì khó đối phó hơn nhiều.

Giám đốc Hồ đặt “Tiên hoa súng” vào lòng bàn tay, thích thú nhìn một lúc lâu rồi mới cẩn thận đặt về chỗ cũ, rồi nhìn về phía Bạch Du và nói: “Đồng chí Bạch phải không? Tôi rất thích tác phẩm “Tiên hoa súng” này, cô ra giá đi.”

Bạch Du: “Vậy là giám đốc Hồ đã đồng ý hợp tác với nhà xưởng của chúng tôi rồi sao? Nếu vậy thì tác phẩm này có thể xem là hàng mẫu đưa cho giám đốc Hồ.”

Nói cách khác, nếu không đồng ý hợp tác thì hãy quên đi, không bán!

Đây là lần đầu tiên giám đốc Hồ thấy có người dám nói với mình như vậy, anh ta nhìn Bạch Du nói: “Vừa rồi đồng chí Bạch giới thiệu rất hay, sản phẩm của các cô cũng rất thú vị…”

Nghe vậy, Mã Tái Nam ở một bên kích động đến môi run run, tưởng đã nắm chắc phần thắng rồi.

Nhưng Bạch Du lại nói: “Nhưng?”

Giám đốc Hồ cười gật đầu: “Cô rất thông minh, nhưng trung tâm Thương mại Hữu nghị của chúng tôi mới ký hợp đồng với một xưởng điêu khắc đá cách đây hai tháng. Tôi biết cô muốn nói gì, cô muốn nói đồ khắc bằng vỏ sò và đá khác nhau, nhưng trong mắt người bình thường thì chúng rất giống nhau, mà mấy đồ khắc bằng đá cũng không bán chạy ở trung tâm Thương mại Hữu nghị, vì vậy rất tiếc, chúng tôi không thể hợp tác với các cô được.”

TBC

Tuy anh ta thực sự thích những tác phẩm chạm khắc trên vỏ sò trước mặt, đặc biệt là “Tiên hoa súng” kia, anh ta thấy nó có thể được coi là một tác phẩm nghệ thuật. Nhưng dự án đồ điêu khắc bằng đá đang không tiến triển tốt lắm, vì thế anh ta đã bị cấp trên mắng, cũng bị trừ một phần tiền thưởng.

Vì chuyện này nên anh ta đã thận trọng hơn trong việc giới thiệu các sản phẩm, mà đồ chạm khắc bằng vỏ sò và chạm khắc trên đá lại không có nhiều khác biệt.

Nghe vậy Mã Tái Nam sửng sốt, vẻ hưng phấn trên mặt còn chưa kịp mất đi.

Bạch Du cũng có chút thất vọng, nhưng vẫn muốn tranh dành cho chính mình và nhà xưởng thêm một chút: “Giám đốc Hồ, anh xem thế này đi, trước mắt chúng ta không ký hợp đồng, ba mẫu này cứ cho bán ở trung tâm thương mại trước đã. Nếu bán tốt thì chúng ta hãy ký hợp đồng và bàn bạc chuyện hợp tác kỹ hơn . Nếu không bán được thì ba mẫu này sẽ cho giám đốc Hồ, anh thấy sao?”

Loading...