Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 709
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:13:05
Lượt xem: 9
Mã Tái Nam nhanh chóng tỉnh táo lại rồi gật đầu: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói cho ai biết, cả người nhà tôi cũng không nói!”
Tuy mẹ cô ấy không thích khoe khoang nhưng tính tình lại quá mềm yếu, nếu bị người ta truy hỏi thì cô ấy cũng sẽ không kìm nổi mà nói ra, bởi vậy có rất nhiều chuyện cô ấy không dám nói với mẹ.
Về phần ba cô em gái, cô ấy cũng không dám nói với chúng, sợ chúng nó còn nhỏ sẽ không quản được cái miệng của mình.
Bạch Du vừa mở cửa sắt, hai chú chó Bánh Khoai Tây và Kim Nguyên Bảo liền lao tới, liên tiếp nằm đè lên người Bạch Du, miệng sủa “gâu gâu”, cái đuôi vẫy như muốn biến thành cánh quạt.
Bởi vì trong nhà vẫn còn giấu rất nhiều châu báu và vàng bạc, hơn nữa cũng không tiện mang chó về, cho nên Bạch Du không đưa chúng về đảo Quỳnh Châu mà chỉ đào một cái ổ chó bí mật trên tường, để chúng nó và Kem qua nhà họ Ngụy ăn.
Vốn dĩ cô muốn đưa tiền cho nhà họ Ngụy để nuôi giúp, nhưng vợ chồng Nguỵ Hán Nghị nhất quyết không chịu nhận gì, nên lần này cô về đã mang theo rất nhiều hải sản, định lát nữa sẽ đưa cho họ thay lời cảm ơn.
Sau một thời gian dài không gặp chủ, Bánh Khoai Tây và Kim Nguyên Bảo vừa phấn khích vừa tủi thân, không hề nhận ra Mã Tái Nam đứng bên cạnh đang sợ tới mức không dám thở mạnh.
Ngôi nhà đã lâu không có ai ở nên bám bụi khắp nơi.
Bạch Du và Mã Tái Nam cùng nhau dọn dẹp mấy chỗ như phòng khách, nhà bếp, phòng ngủ chính và phòng cho khách, bởi vì khi tìm được người mua họ sẽ quay lại đảo Quỳnh Châu, do đó sẽ không dọn dẹp mấy chỗ khác.
Dọn dẹp xong thì trời đã gần xế chiều, Bạch Du gửi đồ đặc sản cho nhà họ Nguỵ, sau đó dẫn Mã Tái Nam đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm.
Cô gọi mấy món đặc sản của Quảng Thành, bao gồm thịt gà cắt miếng, cơm niêu và canh Lão Hỏa Lương.
Mã Tái Nam ăn xong khen không dứt: “Gà nhìn như không có gia vị gì, tôi cứ tưởng sẽ không ngon cơ, nhưng không ngờ làm vậy gà lại ăn ngon đến thế, vừa tươi vừa mềm, khi ăn vào miệng có vị ngọt không thể tả. Chưa kể cơm niêu này nữa, ngon quá, ngay cả lớp cơm cháy bên dưới cũng ngon tuyệt.”
Cơm nước xong, trước khi trời tối hẳn, Bạch Du dẫn cô ấy đi dạo một vòng trường mình.
Khuôn viên vắng tanh trong những ngày nghỉ lễ, ít người lui tới nhưng lại có một vẻ đẹp quạnh quẽ đặc trưng.
Suốt dọc đường Mã Tái Nam cứ khen không ngớt, miệng nói không ngừng nghỉ.
Về đến nhà, hai người đi tắm rồi lên giường nằm, bận cả một ngày nên mệt cực kỳ, hơn nữa ngày mai còn phải chiến đấu tiếp.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Bạch Du nhìn thấy Mã Tái Nam mặt ủ mày chau chẳng có tí tinh thần nào, mắt còn có tơ m.á.u thì không khỏi thắc mắc: “Tối qua không phải cô đi ngủ rất sớm sao? Chẳng lẽ cô lạ giường hả?"
Mã Tái Nam có chút xấu hổ gãi đầu: “Không, tôi phấn khích quá nên không ngủ được.”
Những gì được nhìn thấy ngày hôm qua đã khiến thế giới của cô ấy chao đảo. Nhà ở Quảng Thành cao hơn đảo Quỳnh Châu, đường ở Quảng Thành rộng hơn ở đảo Quỳnh Châu, ngay cả xe đạp và ô tô cũng nhiều hơn đảo Quỳnh Châu.
Nhà của Bạch Du, trường đại học Bạch Du được nhận vào, còn có việc cô gọi đồ ăn ở nhà hàng quốc doanh mà chẳng thèm chớp mắt, tất cả đều khiến cô ấy vừa hâm mộ vừa tự ti.
Tuy nhiên, cô ấy không hề ghen tị với Bạch Du. Mặc dù xuất phát điểm của Bạch Du cao hơn người thường nhưng cô không hề ngồi mát ăn bát vàng mà đã cực kỳ cố gắng. Lúc ở trên tàu đi đến Quảng Thành, cô còn tranh thủ thời gian để học tiếng Anh. Nghị lực đó đã làm cô ấy vô cùng khâm phục.
Thành tựu có được hôm nay của Bạch Du đều là do nỗ lực của chính cô, mình phải học tập Bạch Du, nỗ lực giống như cô. Cho dù mình không thể đạt được như Bạch Du, nhưng cô ấy tin sau này mình nhất định sẽ không tệ hơn bây giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-709.html.]
TBC
Cô ấy cứ nghĩ lung tung như thế suốt cả đêm, càng nghĩ đầu óc càng tỉnh như sáo, mãi cho đến tận tờ mờ sáng mới ngủ.
Bây giờ Bạch Du hỏi cô ấy chuyện này, bỗng chốc cô ấy có hơi hối hận, lo mình không đủ tỉnh táo làm chậm trễ việc chính.
Mình thật đáng chết, sau này mình tuyệt đối không bao giờ như vậy nữa.
Bạch Du không nói gì với cô ấy nữa, sau khi rửa mặt xong thì dẫn cô ấy đi ăn bánh cuốn Quảng Đông, cô ăn cơm cuộn trứng và thịt lợn, còn Mã Tái Nam thì ăn gan lợn và cơm cuộn trứng.
Không cần những lời khen ngợi liên tục của Mã Tái Nam, Bạch Du cũng rất nhớ hương vị này. Bánh cuốn mềm mịn, đưa vào miệng sẽ để lại dư vị vô tận.
Ăn xong, họ bắt xe đến Trung tâm thương mại Hữu Nghị.
Đến Quảng Thành lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Du tới trung tâm thương mại Hữu Nghị
So với Trung tâm thương mại Hữu Nghị ở Bắc Kinh thì quy mô không kém chút nào. Tòa nhà năm tầng rất ấn tượng, trên cổng có treo một tấm bảng có dòng chữ rồng bay phượng múa - Trung tâm thương mại Hữu Nghị.
Chưa kể Trung tâm thương mại Hữu Nghị trông sang trọng hơn nhiều so với các cửa hàng thông thường, ngay cả chú gác cổng cũng trông “cao ráo và nổi bật” hơn chú gác cổng bình thường. Ông ấy mặc bộ áo khoác đen mùa hè kiểu Tôn Trung Sơn, bộ đồ màu đen trông rất sáng láng, Bạch Du cảm thấy nếu ông ấy đeo thêm một cặp kính râm thì sẽ rất có phong thái của một lão đại.
Rõ ràng Mã Tái Nam bị khí thế của Trung tâm Thương mại Hữu nghị và chú gác cổng dọa sợ, thở cũng không dám thở mạnh. Nếu không có Bạch Du che trước mặt cô ấy, chắc chắn cô ấy đã quay người bỏ chạy rồi.
Bạch Du lấy phiếu đổi ngoại tệ và thư giới thiệu do xã viết ra.
Chú gác cổng cầm phiếu đổi ngoại tệ và thư giới thiệu rồi xem xét kỹ lưỡng, sau đó nhìn Mã Tái Nam với ánh mắt nghi ngờ: “Người này cũng là của xã cô à? Sao trông cứ lấm la lấm lét thế? Nếu không đi cùng cô, chắc chắn tôi sẽ nghi cô ta đang ăn trộm thứ gì đó đấy!”
Bạch Du: “...”
Mã Tái Nam: “...”
Tôi không phải, tôi không có, chú đừng nói bậy!
Bị chú gác cổng nói thế, xém tí nữa Mã Tái Nam bật khóc.
Bạch Du vội vàng nói: “Đây là lần đầu tiên vị đồng nghiệp này của tôi đến thành phố lớn như Quảng Thành, cũng không hiểu biết nhiều như chú, nên cách cư xử khó tránh khỏi có chút hoảng sợ rụt rè. Tuy nhiên, ở nhà cô ấy rất hiếu thảo với mẹ, cũng yêu thương các chị em. Ở đơn vị rất nghiêm túc và chịu khó làm việc, nhân phẩm hoàn toàn không có vấn đề gì!”
Nghe Bạch Du nói về mình một cách chắc nịch như vậy, hai mắt Mã Tái Nam thật sự đỏ lên.
Mấy ngày nay, người trong thôn đều nói mỉa mai, bảo cô ấy đánh cá chả ra làm sao, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến việc làm giàu. Một số người còn nhắc đến chuyện vì đại nghĩa diệt thân trước mặt cô ấy, bảo cô ấy là thứ ăn cháo đá bát.
Đêm khuya nào mẹ cô ấy cũng khóc, còn khuyên cô ấy bỏ công việc và quay lại đánh cá. Ba đứa em gái cũng vì cô ấy mà bị xa lánh bắt nạt, nên những ngày đó cô ấy đã phải chịu áp lực rất lớn. Nhưng trong giây phút này, mọi áp lực và tủi thân đều tan biến hết, đều vì lời nói của Bạch Du.
Lời hay ý đẹp ai cũng thích nghe.
Nghe được câu này của Bạch Du, chú gác cổng cảm thấy còn sảng khoái hơn khi được uống chè đậu xanh trong những ngày nắng oi bức nữa. Ánh mắt nhìn Mã Tái Nam cũng dịu đi rất nhiều: “Nếu đã là một đồng chí tốt thì vào đi, lúc vào mua đồ gì cứ đến quầy tính tiền nói thu ngân là người quen của chú Hồ tôi đây, bọn họ sẽ ưu đãi cho các cô. Cháu trai của tôi là giám đốc bán hàng ở đó, nên mấy người trong quầy cũng sẽ nể mặt tôi đôi phần.”
Bạch Du: Còn có chuyện tốt như vậy sao?