Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 705

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:12:58
Lượt xem: 9

Khóe môi của Bạch Du run lên không ngừng, khi nhìn thấy ánh mắt quân tâm lo lắng của bà, phòng tuyến trong lòng cô không thể trụ vững thêm được nữa.

Kỳ thật trong lòng bà cố Bạch cũng đã đoán được đôi phần, nhưng lại không được chính miệng Bạch Du nói với mình, trong lòng bà vẫn còn ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng, nhưng nhìn bộ dáng của cháu gái bây giờ, bà còn không hiểu sao?

Trong lòng bà cố Bạch thấy vô cùng đau xót. Vì sao đứa cháu gái tội nghiệp của bà lại số khổ như vậy?

Cô vẫn còn trẻ như vậy, Minh Thư cũng còn nhỏ như thế, sau này sẽ sống ra sao đây?

Bà nghĩ đến những ngày lúc người bạn già của mình qua đời khi ấy, một ngày cứ như một năm vậy. Bà biết rất rõ tình cảm giữa cháu gái bà và Giang Lâm. Nếu Giang Lâm đi, chỉ sợ một nửa hồn cô cũng dại khờ theo.

Nhưng bây giờ bà không thể khóc, không thể gục ngã, cháu gái vẫn cần bà vực dậy.

Bà cố Bạch đứng lên và đi đến cạnh Bạch Du, ôm eo cô rồi vỗ nhẹ vào lưng cô, giống như lúc cô còn nhỏ: "Khóc đi, cháu muốn khóc thì cứ khóc đi, có bà ở đây."

Bạch Du không nhịn được nữa, ôm eo bà và vùi mặt vào bụng bà, giống như đứa trẻ bị bắt nạt được gặp lại gia đình mình.

Ngay lúc nước mắt tràn mi, Tôn Tường Vy liền lao vào thở hổn hển: "Đánh, đánh thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!"

Bạch Du và bà Bạch bị Tôn Tường Vy làm giật b.ắ.n mình, đặc biệt là Bạch Du, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt.

Nhưng cô phản ứng lại rất nhanh, đứng dậy lao tới nắm lấy tay Tôn Tường Vy, kích động tới mức giọng nói cũng thay đổi: "Cậu vừa nói cái gì? Cậu nói thắng rồi hả? Còn Giang Lâm thì sao? Anh ấy..."

Cô không đủ can đảm để hỏi tiếp.

Nhưng đương nhiên Tôn Tường Vy hiểu ý cô, trên mặt nở nụ cười thật tươi: "Vẫn còn sống! Tất cả đều còn sống! Tất cả những người bị bắt đều còn sống hết!"

Ngư dân còn sống, binh sĩ còn sống, Giang Lâm vẫn còn sống, tên khốn Tạ Húc Đông cũng vậy!

Thật sự là quá tốt rồi!

Trước đây, cô ta cho rằng mình ghét tên khốn Tạ Húc Đông đó, cô ta ghét vì đối phương không đủ đẹp trai, ghét vì người kia không đủ dịu dàng ân cần, ghét vì chân người đó hôi hám.

Tóm lại, từ đầu đến chân chả có chỗ nào cô ta vừa mắt, nhưng lần này Tạ Húc Đông lại chủ động xin nhiệm vụ rồi rời đi không lời từ biệt, trái tim của cô ta dường như bị mất mất một phần vậy.

Cô ta tức đến mức muốn tóm lấy tên khốn đó và đánh một trận, cào rách hết mặt anh ấy luôn, xem sau này anh ấy có dám bỏ rơi ba mẹ con cô ta hay không. Hôm qua cô ta còn tức đến mức không ăn gì suốt cả ngày, tối cũng không ngủ được.

Cô ta cứ mơ thấy tên khốn Tạ Húc Đông đó xảy ra chuyện. Khi giật mình tỉnh lại, cô ta cứ mở to mắt không dám ngủ, sợ Tạ Húc Đông lại c.h.ế.t trong giấc mơ của mình. Giờ nhìn xem quầng thâm mắt của cô ta to thế nào này, tất cả đều tại tên khốn đó hết!

Nhưng sau khi biết quân đội đã thắng trận và mọi người đều còn sống, cô ta thực sự đã vui tới phát khóc.

Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là, cô ta lại nhớ tên khốn có cái chân hôi rình kia!

Bạch Du không ngờ, hoá ra hai chữ "còn sống" lại đẹp hay thế, hay đến mức khiến cô muốn khóc.

"Tốt quá rồi, tốt quá rồi huhuhu..."

Những lo lắng, sợ hãi, hoảng loạn từ hôm qua đến nay, tất cả cảm xúc ở giây phút này đã hóa thành những giọt nước mắt vui sướng.

Tôn Tường Vy không biết bị lây hay sao mà cũng vui tới phát khóc, vừa ôm Bạch Du vừa khóc huhu.

Bộ dạng này của hai người suýt chút nữa làm cho bé con và Niệm Niệm sợ tới ngơ người.

Cũng may là bà Bạch là người đã trải nhiều rồi, lúc đầu còn sốc nhưng sau đó đã lấy lại tinh thần rất nhanh, sau khi vui vẻ lau nước mắt, bà nhanh chóng bế hai đứa nhỏ ra ngoài, để cho Bạch Du và Tôn Tường Vy được thoải mái khóc.

Mặc dù bé con ngoan ngoãn để bà cố dẫn ra ngoài, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn nhăn nhó, rõ ràng là rất lo cho mẹ: "Bà ơi, mẹ sao vậy? Mẹ sao lại khóc thế ạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-705.html.]

Bà cố Bạch nghĩ tới một loạt lý do nhưng lại không nghĩ ra được lý do nào ổn, cuối cùng đành phải nói: "Sức khỏe của mẹ cháu không được tốt."

Chỉ là một cái cớ bịa ra thôi, nhưng không ngờ bé con nghe thế liền nói: "Mẹ bị bệnh rồi ạ? Thế thì mẹ cần tiêm và uống thuốc nha!"

Bà cố Bạch run run: “Chỉ hơi khó chịu thôi, chưa đến mức phải tiêm hay uống thuốc gì đâu, chỉ cần ngủ một giấc là sẽ ổn thôi.”

Nhưng bé con vẫn rất cố chấp: “Không được, phải tiêm và uống thuốc ạ!”

Lần trước cô bé bị bệnh, mẹ đã đưa cô bé đến bệnh viện để tiêm một mũi, kim tiêm đ.â.m vào mông, đau lắm lắm luôn.

Thuốc kia còn rất đắng nữa chứ, sau khi uống xong phải ăn một viên kẹo sữa Thỏ Trắng liền, như vậy mới hết đắng.

Nghĩ đến đây, bé con lách khỏi tay bà cố và quay người chạy trở lại phòng khách, nhất định phải đưa mẹ đi tiêm thuốc mới được, nhưng sau đó cô bé lại thấy dì Tôn Tường Vy cũng đang khóc.

Khóc = cảm thấy không khỏe = bị ốm = phải tiêm và uống thuốc.

TBC

Thế là Tôn Tường Vy cũng bị kéo đi tiêm thuốc, hai người dở khóc dở cười.

Sau khi biết Giang Lâm không sao, Bạch Du cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô ngồi đó vừa đọc sách vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Thấy cô như vậy, bà Bạch vội vàng bảo cô lên giường ngủ bù, đám nhóc bà sẽ trông cho.

Lúc đầu Bạch Du còn muốn cố thức, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, đành đi lên lầu hai ngủ bù.

Khi cô tỉnh lại lần nữa thì trời đã gần tối.

Cô nhanh chóng nhận đi nấu ăn, bảo bà đi nghỉ ngơi.

Hai ngày trước, thợ cả Ngũ đưa cho bọn họ một túi củ cải trắng mà họ vẫn chưa ăn, vừa kịp làm món củ cải om tôm.

Cô gọt vỏ củ cải và cắt thành từng miếng nhỏ, cho dầu và gừng xắt sợi vào chảo, xào đầu và vỏ tôm trước, sau đó cho nước sôi vào đun khoảng hai ba phút rồi vớt hết xác ra, rồi cho củ cải vào nồi, đổ súp tôm đã xào chín vào, rồi thêm vài con sò điệp, nêm thêm muối và một ít hạt tiêu.

Đun nhỏ lửa cho đến khi củ cải mềm và thơm. Sau đó đổ thêm tôm vào nấu trong nửa phút. Cuối cùng, đổ nước bột vào nồi rồi khuấy đều vài lần là có thể nhấc rồi ra được rồi.

Bạch Du dùng đũa gắp một miếng củ cải trắng thổi thổi, sau đó đưa vào miệng, củ cải mềm tan trong miệng, hương vị của canh tôm ngọt thanh, hòa quyện trong miệng khiến người ta có cảm giác như đang ở trên mây.

Đây cũng là lần đầu tiên cô nấu nấu tôm tươi và củ cải với nhau, không ngờ lại ngon đến thế.

Cô muốn làm lại món này sau khi Giang Lâm về.

Bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều, đêm đó Bạch Du lại mất ngủ, nhưng so với sự dày dò ở ngày hôm qua thì đêm nay cô lại cảm thấy như đang ở trên thiên đường.

Có một cảm giác như là bị lạc mất rồi lại tìm thấy rất khó tả.

Cô nóng lòng muốn gặp Giang Lâm, nhưng từ khu Dược Nam nhanh nhất phải 45 giờ mới có về tới đây, điều đó có nghĩa là phải đến tối mai, thậm chí là ngày mốt cô mới có thể gặp được anh.

Đây là lần đầu tiên cô biết, thì ra khi nhớ nhung một người thời gian lại trôi qua chậm như vậy.

Cuối cùng Bạch Du cũng không biết mình thiếp đi từ lúc nào.

Ngày hôm sau, tin tức bị đè xuống trước đó cuối cùng cũng được tung ra, báo chí đã đăng tin quân ta đại thắng chỉ trong một đêm.

Theo báo cáo từ mặt trận, trận đánh này đã thu được một tàu khu trục của địch, hai tàu hộ tống, hơn 100 quân địch bị thương. Quân ta thì có một tàu chiến bị hỏng nhẹ, bảy mươi tám người bị thương nhẹ. Tất cả ngư dân đều được cứu.

Báo chí còn tập trung miêu tả Giang Lâm và phó đoàn trưởng Vương đã gặp khó khăn như thế nào, chuyển bại thành thắng trong hoàn cảnh khó khăn ra sao, khống chế được tàu khu trục của đối phương, đặt nền móng then chốt cho thắng lợi của ta.

Loading...