Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 704
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:12:56
Lượt xem: 9
Giang Lâm tóm được rồi ném sang một bên, rồi mau chóng trói tay chân gã ta lại, trói cực kỳ chặt, dù cho đối phương có chặt đi một cánh tay cũng không thể nào nới lỏng sợi dây thừng này được.
Sau trói chặt, anh mới đi lại chỗ phó đoàn trưởng Vương và cởi trói cho anh ấy.
Phó đoàn trưởng Vương bị trói hai ngày hai đêm nên m.á.u lưu thông kém, tay chân đã sưng lên rất nhiều, phải bóp một lúc lâu mới có thể cử động: “Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Tôi nghe theo anh hết!"
Giang Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Chắc chắn không thể tiếp tục ngồi chờ c.h.ế.t được, trước mắt chúng ta đi ra ngoài xem xem có thể cứu được những đồng đội khác hay không."
"Được."
Hai giờ sau, hai bên tuyên bố cuộc đàm phán đã thất bại.
Mỗi đội đều đưa ra cảnh báo tác chiến, cũng nhổ neo khẩn cấp.
Ngay sau đó, tàu quét mìn cũng tới và nhanh chóng tham gia trận chiến.
Tình hình chiến trận hết sức căng thẳng.
Lần đến này của quân Dược Nam, chúng mang theo một trong những tàu khu trục có trọng lượng rẽ nước hơn ba ngàn tấn, trên tàu trang bị vũ khí bao gồm 60 khẩu pháo hạng nặng 127mm.
Thấy hải quân ta chỉ có mấy chiếc tàu nhỏ vài trăm tấn, quân Dược Nam lại càng kiêu căng ngạo mạn, nóng lòng muốn ra tay.
Chúng ra lệnh cho tàu khu trục số 5 đ.â.m vào tàu chiến của ta, rồi b.ắ.n vào tàu chiến của ta.
Không ngờ sau khi phát lệnh thì chẳng nhận được phản hồi nào từ tàu khu trục số 5 cả. Sĩ quan chỉ huy của quân Dược Nam vô cùng tức giận, ra lệnh cho quân lính chạy đến tàu khu trục số 5 để xem chuyện gì xảy ra.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, tàu khu trục số 5 đã di chuyển, quân Dược Nam hưng phấn hét lên. Nhưng ngay sau đó, chúng nhìn thấy tàu khu trục số 5 lao thẳng vào chiến hạm của mình, liền bắt đầu b.ắ.n vào đội hình tàu.
"Cái quái gì thế này?!"
Động thái này không chỉ khiến quân Dược Nam tức đến mức suýt vỡ mạch m.á.u mà còn khiến quân ta bối rối.
Ngay sau đó, binh lính đang quan sát bằng ống nhòm đột nhiên hét lên: "Nhìn kìa, trên tàu khu trục có phó đoàn Giang và Phó đoàn trưởng Vương, còn có binh lính khác nữa! Mau nhìn đi!"
Nghe vậy, mọi người còn cảm thấy kinh hãi hơn lúc trước cả ngàn lần.
Chỉ huy phòng vệ trên biển Diệp Sâm nhanh chóng cầm ống nhòm lên, nhìn thấy bóng dáng của Giang Lâm và phó đoàn trưởng Vương trên tàu khu trục, ông ấy giật giật bộ râu một cách phấn khích: "Tốt! Tốt! Tốt lắm!"
Ông ấy nói tốt tới tận ba lần!
TBC
Chúng thực sự đã chuẩn bị kỹ lưỡng, do đó họ nghĩ Giang Lâm, nhóm của phó đoàn trưởng Vương, cũng như khoảng mười ngư dân bị bắt, sẽ lành ít dữ nhiều. Dù còn sống, một khi chiến tranh nổ ra thì họ có thể là những người bị bắt làm vật hy sinh đầu tiên.
Nhưng họ lại không ngờ Giang Lâm và nhóm của phó đoàn trưởng Vương không những không ngồi yên chờ c.h.ế.t mà còn khống chế được tàu khu trục số 5, là chiếc lớn nhất trong số các tàu của quân địch!
Thật sự quá tuyệt vời!
Mọi người đều bị cảnh tượng này khích lệ đến mắt đỏ hoe, đặc biệt là sau khi nhìn thấy quốc kì của nước ta được treo trên tàu khu trục, cảm giác tự hào và kiêu hãnh đã lên đến đỉnh điểm.
Diệp Sâm đè nén sự hưng phấn, lập tức hạ lệnh: "Các hạm đội nghe lệnh, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lao vào trận địa của địch!"
Tàu khu trục số 5 của đối thủ có trọng lượng rẽ nước hơn ba ngàn tấn, lực lượng hộ tống nhỏ nhất đạt 650 tấn, trong khi tàu quét mìn của ta chỉ có 570 tấn, tàu săn tàu ngầm chỉ có 260 tấn. Lực lượng chênh lệch giữa địch và ta quá lớn, địch mạnh còn ta thì yếu, nên đây vốn là một trận chiến rất khó khăn.
Chỉ không ngờ rằng mọi chuyện lại chuyển hướng. Giang Lâm và phó đoàn trưởng Vương đã mở được đường máu. Nếu bây giờ xông lên thì còn đợi đến bao giờ nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-704.html.]
Có lệnh, toàn bộ hạm đội dồn hết sức tiến về phía trước, nhanh chóng tiếp cận điểm mù của pháo binh tàu địch và ném b.o.m điên cuồng. Mọi vũ khí sẵn có đều được sử dụng, kể cả l.ự.u đ.ạ.n và s.ú.n.g tiểu liên. Họ đánh quân Dược Nam như đánh chuột trên phố, chũng chạy tán loạn trên boong tàu chiến, sức chống trả cũng chẳng còn.
Quân Dược Nam có mơ nằm mơ cũng không dám ngờ là chuyện như vậy sẽ xảy ra. Mấy người trên tàu khu trục số 5 đang làm gì thế? Đầu dùng làm làm đồ trang trí hết rồi à?
Bọn họ không những không xúi giục đối phương làm phản thành công, mà còn để đối phương khống chế tàu khu trục số 5!
Máu của chỉ huy quân Dược Nam sôi sùng sục, tức giận tới độ tưởng muốn đột tử luôn, thấy hạm đội bị đánh bại hoàn toàn và không còn khả năng chống trả, ông ta lập tức ra lệnh rút lui, thế là cả đám nhao nhao quay đầu tìm cách trốn thoát.
Chỉ cần giữ khoảng cách, chúng sẽ có thể tận dụng được hỏa lực của mình, nhưng các chiến sĩ quân ta sao có thể để chúng bỏ chạy như thế được.
Mọi người càng đánh càng hăng, họ cùng nhau b.ắ.n pháo, trấn áp hỏa lực của kẻ thù trên mặt đất, để lại một trang huyền thoại trong lịch sử hải chiến bằng m.á.u của mình!
Quân Dược Nam sợ hãi sau khi biết hạm đội phía trước bị đánh tan tác, quân phía sau nhanh chóng rút lui.
Tại cứ điểm này, quân ta không những bảo vệ được toàn vẹn lãnh thổ nước ta mà không mất bất kỳ binh sĩ nào, mà còn chiếm được một tàu khu trục có trọng lượng rẽ nước hơn ba ngàn tấn. Có thể nói là thắng lợi trở về.
Cuối cùng Diệp Sâm đã nhìn được Giang Lâm, nhóm phó đoàn trưởng Vương ở cự ly gần.
Cả hai người đều trông rất hốc hác, đôi mắt trũng sâu và râu ria xồm xoàm. Phần tay và chân lộ ra ngoài toàn là những vết hằn do dây trói, trông vô cùng đáng sợ.
Diệp Sâm nắm c.h.ặ.t t.a.y bọn họ: "Hai đồng chí, hai người đã vất vả rồi!"
Giang Lâm nhìn về phía hướng xuất phát, gió biển thổi tung mớ tóc rối trên trán anh, anh nhìn thẳng về hướng đó: “Không vất vả, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh.”
Anh nhớ cô.
Anh đã mất liên lạc hai ngày hai đêm, không biết Bạch Du ở bên kia đã biết hay chưa, nếu không biết thì tốt, ít nhất sẽ cũng không lo lắng thấp thỏm, còn nếu đã biết thì anh không thể tưởng tượng nổi cô đã vượt qua hai ngày này như thế nào.
Lúc này, anh chỉ muốn trở về nhà.
Khi Bạch Du tỉnh dậy vào sáng sớm thì đã thấy mắt mình sưng húp, mí trên mi dưới sưng như quả óc chó vậy.
Không muốn để bà thấy rồi lại lo, cô vội chạy vào bếp luộc hai quả trứng cho mình, sau đó quấn một chiếc khăn rồi lăn qua lăn lại trên mí mắt, một lúc lâu sau mí mắt mới dần bớt sưng.
Mắt thì có thể bớt sưng, nhưng nỗi lo lắng trong lòng thì lại chẳng có cách nào tan biến được. Cô cũng phải giấu đi nỗi lo cho thật kín kẽ, không thể để cho người nhà phát hiện ra được.
Bạch Du chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại mang lại cảm giác khó chịu như lúc này.
Từng giây từng phút trôi qua, trái tim cô lại càng thắt lại.
Nhưng Giang Lâm vẫn không có tin tức gì, cô kiềm chế bản thân không nghĩ đến kết quả xấu nhất, nhưng càng ép mình thì đầu óc lại càng không khỏi nghĩ đến điều đó, cô cảm giác mình sắp bị ép đến điên rồi.
Cô buộc mình phải bình tĩnh và đi đọc sách, nhưng trang bìa đã ở trước rất lâu, nhưng vẫn chưa được lật qua.
Cô tưởng mình đã che giấu rất tốt, nhưng hình ảnh ấy đã lọt vào mắt bà cố Bạch.
Bà Bạch đưa hai đứa trẻ ra sân chơi, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện và nhìn thẳng vào cô: “Khi nào cháu mới nói thật cho bà biết?”
Đối mặt với ánh mắt sắc bén của bà, Bạch Du hoảng sợ: "Bà, bà đang nói gì vậy ạ? Cháu không hiểu?"
Bà cố Bạch sẽ tha cho cô dễ dàng như vậy: "Cháu nói thật cho bà biết đi, chẳng lẽ... Giang Lâm đã xảy ra chuyện gì sao?"
Bạch Du mím môi, hai tay dưới bàn nắm chặt thành nắm đấm, đốt ngón tay bị siết chặt trở nên trắng bệch: "Không có việc gì ạ, Giang Lâm anh ấy rất ổn, bà, bà không cần lo đâu ạ..."
Bà cố Bạch: “Nếu Giang Lâm không sao, sao tối qua nấu cơm cháu lại quên cho muối? Tắm xong lại mặc ngược quần áo cũng không biết, còn dậy sớm luộc trứng. Cháu nghĩ bà già rồi cái gì cũng không biết sao?"