Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 701

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:12:50
Lượt xem: 7

Anh ấy không quan tâm tới cảm giác đau nhức dữ dội ở cái ót mà lên tiếng hỏi: “Là tôi, anh là… Phó đoàn Giang?”

Giang Lâm lên tiếng: “Phó đội trưởng Vương, bây giờ anh có thể cử động được không?”

Phó đội trưởng Vương nghe vậy, anh ấy thử giật giật cánh tay, lúc này anh ấy mới nhận ra là mình đã bị trói lại, đối phương trói dây thừng rất chặt, gần như là khảm vào trong da thịt, điều khó chịu nữa là mặt anh ấy úp xuống dưới. Không chỉ không nhìn thấy mà ngay cả thở cũng khó khăn

Dù vậy, phó đội trưởng Vương vẫn thử xê dịch cánh tay và đôi chân nhưng vẫn không có tác dụng nào. Suýt chút nữa là khiến bản thân không thở được: “Không cử động được, không cử động được một chút nào! Còn anh?”

Giang Lâm: “Tôi cũng không cử động được.”

Căn cứ Hải quân.

Khu làm việc vốn nên tắt đèn từ lâu, lúc này đèn đuốc lại sáng trưng.

Ủy viên chính trị Tôn nhíu mày: “Đối phương mở rộng tình thế, mục đích muốn trừng phạt quân đội của chúng ta. Thái độ của chúng vô cùng cương quyết, bên trên đã đưa ra chỉ thị, nếu như bên ấy cứ tiếp tục cố chấp, không chịu thả quân binh của quân ta và dân đánh cá, tiếp tục sử dụng vũ lực để khiêu khích, lần trước chúng ta đánh trả sự cương quyết của đối phương, lần này cũng vậy, tuyệt đối không nhân nhượng!”

“Tuyệt đối không nhân nhượng!”

Đám người đồng thanh kêu lên, tiếng nói to lớn vang vọng toàn bộ khu làm việc.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều ưỡn ngực, ánh mắt kiên định, chuẩn bị đã làm xong có đi không có về.

Sáng ngày sau, biên đội 193 chuẩn bị chờ căn dặn, vì để đề phòng ngộ nhỡ, quân đội lại ra lệnh điều thêm 141, tàu ngầm số 144 tạo thành biên đội mới thành lập, nhanh chóng chạy tới quần đảo Dược Nam đề làm nhiệm vụ.

***

Suốt đêm này, Bạch Du nghỉ ngơi rất ít, gần như là không ngủ chút nào.

Bà Bạch vừa nhìn thấy dáng vẻ của cô là đã nhận ra ngay: “Sao sắc mặt của cháu lại kém vậy, đừng nói là bị bệnh rồi nhé?”

TBC

Bạch Du ngáp một cái, lắc đầu nói: “Cháu không bị bệnh, tối qua bị sấm sét đánh thức, sau đó không ngủ tiếp được.”

Cô không dám nói chuyện bị gặp ác mộng. Đầu tiên là cô ép mình không nghĩ tới cảnh trong giấc mộng nữa, cô cũng không ngừng nói với mình là giấc mộng chỉ trái ngược nhau. Cuối cùng là cô không muốn để bà nội phải lo lắng.

Sau khi bà nội biết điều này sẽ càng dễ lo nghĩ, ngộ nhỡ lo nghĩ tới mức bị bệnh thì sẽ không may.

Bà Bạch nghe vậy nhưng vẫn lo lắng như như cũ: “Đang yên đang lành sao lại không ngủ được, có phải thời tiết nóng quá không? Hay là ăn đồ nóng quá, nhân lúc mấy ngày nay cháu không cần phải ra ngoài, bà đi nấu canh cho cháu.”

Khoảng thời gian tới đảo Quỳnh Châu và thành phố Quảng không ngắn, bà Bạch đã học toàn bộ tinh túy nấu canh của dân bản xứ.

Nóng? Nấu canh. Ngủ không được? Nấu canh. Ăn không ngon miệng? Nấu canh. Tóm lại là không có thứ nào mà nồi canh không giải quyết được, nếu có thì là hai nồi canh.

Bạch Du ôm bà nội, mỉm cười đáp được ạ.

Bà Bạch ra ngoài mua thức ăn, Bạch Du ở trong nhà viết thư trả lời cho chị dâu và Lâm Hướng Tuyết.

Bà nội làm mấy bộ quần áo mà em bé có thể mặc được, bởi vì trước đó biết đứa bé trong bụng là con trai nên tất cả quần áo đều là kiểu dáng bé trai. Hơn nữa còn làm tay áo dài, bây giờ gửi qua, chờ thêm hai tháng nữa, thời tiết thủ đô trở lạnh thì có thể mặc được.

Lâm Hướng Tuyết viết trong thư nói với cô, bảo cô đừng mua quần áo mới, bảo cô đóng gói gửi quần áo mà cô nhóc đã mặc qua cho Tiểu Mang Quả mặc là được, cô ấy còn nói cô nhóc khỏe mạnh, vừa thông minh vừa lanh lợi, chưa được một tuổi mà đã biết đi, cô ấy mong Tiểu Mang Quả có thể nhiễm chút may mắn của cô nhóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-701.html.]

Giang Lâm đã buộc ga rô, chắc chắn sau này Bạch Du sẽ không có con nữa, quần áo cô nhóc mặc qua không ít và còn rất mới, bỏ thì sẽ rất đáng tiệc. Trước đó cô còn định tặng cho những nhà trong khu quân nhân, bây giờ Lâm Hướng Tuyết đã lên tiếng nên cô chọn vài bộ quần áo còn khá mới để đóng gói.

Ngoài quần áo cũ, đương nhiên còn có thuốc bổ cho đôi vợ chồng và trẻ nhỏ, cả đồ hải sản, bò biển, mực khô, cơm cuộn rong biển, các loại rong biển ở đảo Quỳnh Châu, tất cả đóng gói được bốn kiện đồ.

Một lúc sau bà nội quay về, bà mua lòng lợn chuẩn bị nấu cháo lòng, bà còn mua bông thanh long ruột trắng về, chuẩn bị nấu canh chung với xương lợn lớn.

Bạch Du nhận lấy nguyên liệu nấu ăn, cô bảo bà nội đi nghỉ ngơi, còn cô thì xách nguyên liệu vào phòng bếp.

Cô lấy từ trong tủ ra một bả ngọc trúc, một bả hạt sen, một bả hoa bách hợp và hai ba bông thanh long ruột trắng. Thêm nước sạch ngâm khoảng hai mươi phút, sau đó đổ nước vào trong nồi rồi bỏ xương lợn lớn đã rửa sạch và miếng gừng vào chung với nhau để trụng, dùng cái vá vớt xương lợn lớn lên đặt vào trong nồi đất, bỏ bông thanh long ruột trắng và đồ tương đương vào ninh trên lửa nhỏ.

Sau khi cháo lòng nấu xong, Bạch Du ăn hai chén, cháo tươi lòng lợn thơm mềm, không có mùi tanh nào, càng ăn càng thấy ngon.

Sau khi ăn sáng xong, cô cột mấy kiện đồ lên trên xe đạp, chuẩn bị tới bưu điện để gửi. Ngay khi cô định ra ngoài thì cô nhóc ôm lấy đùi cô đòi đi theo.

Bà Bạch vội dỗ dành cô nhóc: “Ớt da cọp trong vườn rau đã chín. Hôm qua không phải cháu nói muốn giúp bà nội hái ớt da cọp ư?”

Cô nhóc rất xoắn xuýt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu thành một cục nhưng cô bé vẫn chọn ở lại giúp bà nội hái ớt da cọp.

Bởi vì mẹ đã từng nói với cô bé, nếu không làm được lời mình nói thì sẽ không còn răng.

Cô bé không muốn không có răng, bà của Tiểu Đậu Đậu không còn răng, ngay cả bánh kẹo cũng không ăn được.

Nếu Bạch Du biết suy nghĩ của cô nhóc, e là cô sẽ không nhịn được mà bật cười, trong tiếng Quảng Đông thì “Không có răng” là không đáng tin, không ngờ cô nhóc lại nghĩ nói chuyện không đáng tin thành không có răng.

Tới bưu điện, cô đưa kiện đồ muốn gửi cho người đưa thư, phí của bốn kiện đồ là một đồng hai hào ba xu, so với bưu điện đời sau thì phí gửi đồ ở thời đại này thật sự rất rẻ.

Trên đường trở về, cô quẹo qua trước trước để tới nói cho thợ Ngũ một tiếng, nói rằng Âu Dương Văn Khiên đã đồng ý tìm nhà cử ở công xã nhân dân, chắc là vài ngày sẽ có tin tức, để bọn họ đóng gói đồ từ trước, tới khi đó cô cũng tới giúp dọn nhà.

Thợ cả Ngũ và thím Triệu rất kích động, sau đó cầm một vài củ cải trắng mang về cho Bạch Du.

Sau khi rời khỏi nhà thợ cả Ngũ, Bạch Du định về thẳng nhà nhưng được nửa đường thì thấy được Mao Minh.

Lần trước cô ngàn dặm xa xôi từ thủ đô tới kiếm Giang Lâm, ngoài Giang Lâm ra thì Mao Minh là người đầu tiên cô quen biết trên đảo. Đồng thời cũng là Mao Minh phụ trách việc đưa thức ăn, mặc dù sau này không tiếp xúc nhiều nhưng cũng được coi là người quen.

Ngay khi Bạch Du định lên tiếng chào đối phương, nào ngờ Mao Minh vừa nhìn thấy cô thì như nhìn thấy quỷ, Mao Minh bị dọa tới mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, sắc mặt bối rối, không nói lời nào mà quay đầu rời khỏi.

“?”

Vẻ mặt Bạch Du đầy vẻ nghi ngờ, không làm rõ được là Mao Minh bị sao?

Tại sao vừa nhìn thấy cô là đã quay đầu chạy?

Chẳng lẽ khuôn mặt của cô rất đáng sợ ư?

Nhưng Mao Minh đã chạy xa, Bạch Du suy nghĩ không kịp hỏi là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Về đến nhà, canh xương bông thanh long trắng và xương lợn lớn đã sôi ùng ục nổi bọt dưới nắp nồi, Bạch Du cầm cái muôi lên nếm canh, mùi vị tươi ngon, dự vị ngọt thanh, không cần thêm quá nhiều gia vị đã đủ để khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.

Cô thêm một chút muối, sau đó lấy một miếng vải thật dày, bưng cả nồi nước lên bàn sớm ở sát vách, sau đó chia cho bà nội, cô nhóc và Niệm Niệm, mỗi người một chén, chờ nguội một chút sẽ để mọi người ăn.

Loading...