Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 700

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:12:48
Lượt xem: 10

Điều này rõ ràng là có chút bất thường, nếu như bình thường anh phải đi làm nhiệm vụ hoặc phải làm việc thâu đêm trong quân đội không thể về, anh đều sẽ về nói với cô một tiếng, nếu không có thời gian về thì anh cũng sẽ nhờ người khác đến thông báo cho cô.

Chỉ là tối nay cô chờ mãi chờ mãi, vẫn không có ai đến.

"Mẹ, cha đâu, sao cha còn chưa về?"

Cô nhóc ngồi trong lòng cô, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt nhưng vẫn nhớ đến việc cả ngày nay chưa gặp cha nên cố nhịn không ngủ.

Bạch Du xua đuổi con muỗi đang vo ve bên cạnh, bế cô bé lên: "Cha có việc phải làm, lát nữa sẽ về, con đi ngủ trước đi, đợi cha về mẹ sẽ gọi con dậy nhé?"

Cô nhóc: "Nhưng mẹ chắc chắn phải gọi con dậy nhé, con còn phải cho cha ăn kẹo sữa Thỏ Trắng."

Mặc dù lúc nãy cô nhóc nói không để lại kẹo sữa Thỏ Trắng cho cha nhưng trong lòng cô nhóc vẫn có cha, cuối cùng vẫn nhịn thèm mà giấu viên kẹo sữa Thỏ Trắng cuối cùng vào túi, định đợi cha về sẽ cho cha ăn.

"Được, mẹ chắc chắn sẽ gọi con dậy."

Lời còn chưa nói hết, cô nhóc đã ngủ thiếp đi.

Bạch Du bế cô bé vào phòng bà nội rồi cầm đèn pin nói: "Bà nội, cháu sang nhà Tạ Húc Đông hỏi thăm, lát nữa cháu về ngay."

Bà Bạch: "Vậy cháu hãy cẩn thận."

Bạch Du đáp lời, bật đèn pin rồi bước ra khỏi nhà.

Chưa kịp đến cửa nhà họ Tạ, Bạch Du đã suýt đ.â.m sầm vào Tạ Húc Đông đang vội vã trở về nhà từ một con hẻm khác.

Tạ Húc Đông tóc tai bù xù, thấy Bạch Du như bị dọa sợ, cả người lùi lại hai bước: "Bạch, Bạch Du, sao cô lại ở đây"

Bạch Du không ngờ anh ấy lại phản ứng lớn như vậy: "Tôi đến tìm anh hỏi thăm tình hình của Giang Lâm, anh ấy vẫn chưa về nhà, có phải đi làm nhiệm vụ không?"

TBC

Tạ Húc Đông thoáng hiện vẻ hoảng loạn trên mặt nhưng đêm tối quá nên đã che giấu rất tốt, anh ấy đút tay vào tóc làm cho mái tóc rối bù càng rối hơn: "Đúng vậy, Giang Lâm đi làm nhiệm vụ rồi, cậu ấy bảo tôi nói với cô nhưng tôi bận quá nên quên mất, thật ngại quá."

Nghe vậy, Bạch Du thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là đi làm nhiệm vụ, vậy anh ấy có nói khi nào về không?"

Tạ Húc Đông l.i.ế.m đôi môi khô nứt: "Cái này tôi không biết, cô hiểu mà, có biết thì tôi cũng không tiện nói."

Bạch Du tỏ ý đã biết: "Vậy thì không có chuyện gì nữa, tôi về đây."

Vừa nói xong cô quay người định rời đi.

Ngay sau đó, Tạ Húc Đông đuổi theo, nhất quyết đòi đưa cô về.

Tạ Húc Đông đưa Bạch Du về xong mới quay về nhà, vừa vào cửa đã bị Tôn Tường Vy túm lấy cánh tay: "Anh vừa nói dối Bạch Du đúng không?"

Tạ Húc Đông cúi mắt nhìn cô ta: "Em nói gì vậy? Em biết được gì?"

Tôn Tường Vy đảo mắt, cuối cùng vẫn không chịu nổi ánh mắt bức người của Tạ Húc Đông, chột dạ nói: "Em không cố tình nghe lén đâu, em vô tình nghe được ở nhà bác cả, có phải Giang Lâm đã... Chết rồi không?"

Nói xong câu này, lòng cô ta cũng rối bời.

Giả sử Giang Lâm c.h.ế.t thật thì Bạch Du chẳng phải sẽ thành góa phụ sao?

Tiểu Minh Thư còn nhỏ như vậy mà đã không có cha, đáng thương quá.

Nghe đến chữ "chết", lồng n.g.ự.c Tạ Húc Đông như bị búa tạ đập mạnh, đau đến nỗi không thở nổi.

Anh ấy nhìn Tôn Tường Vi cảnh cáo: "Em đừng có đi nói lung tung, nhất là không được để Bạch Du nghe thấy, nếu không..."

Chưa đợi anh ấy nói hết, Tôn Tường Vy vội vàng nói: "Em biết em biết, em sẽ không nói ra ngoài, càng không nói với Bạch Du, nếu không thì em đã xông ra từ nãy rồi, đâu đợi đến giờ mới nói nhưng mà Giang Lâm bên kia..."

Tạ Húc Đông nhắm mắt lại, giọng khàn khàn trầm thấp: "Giang Lâm chắc chắn sẽ không sao!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-700.html.]

Tôn Tường Vy thấy anh ấy như vậy cũng không dám trêu chọc nữa, chuyện của Cát Đại Xuyên trước đó đã khiến mọi người buồn lắm rồi, nếu Giang Lâm lại xảy ra chuyện...

Cô ta không dám nghĩ đến hậu quả.

Bạch Du về nhà kể với bà nội chuyện Giang Lâm đi làm nhiệm vụ, sau đó tắm rửa rồi bế cô nhóc lên lầu ngủ.

Không biết ngủ bao lâu.

Bên ngoài sấm sét ầm ầm, Bạch Du giật mình tỉnh giấc, cả người ngơ ngác hồi lâu, mãi đến khi cô nhóc ngủ bên cạnh động đậy, cô mới hoàn hồn lại.

Cô bế cô nhóc vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành, đợi cô bé chìm vào giấc ngủ lần nữa, cô mới có thời gian nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi.

Cô mơ thấy Giang Lâm xảy ra chuyện.

Cô mơ thấy Giang Lâm bị nhốt trong một nơi tối om không có lấy một khe hở, tay chân bị trói chặt không thể cử động, chỉ là chưa kịp chạy đến cứu anh thì cô đã bị tiếng sấm làm cho tỉnh giấc.

Một luồng gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, Bạch Du rùng mình, lúc này mới phát hiện cả người của mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cô đứng dậy đóng cửa sổ lại, sau đó tìm một chiếc khăn lau mồ hôi lạnh trên người, làm xong những việc này, cô mới dần bình tĩnh lại.

Giang Lâm sẽ không sao đâu, đó chỉ là một giấc mơ thôi, cô không được tự dọa mình.

Sau khi tự động viên mình rất nhiều, Bạch Du mới trở lại giường nhưng vẫn không ngủ được.

Bình thường Giang Lâm ở nhà, mỗi lần cô gặp ác mộng thì Giang Lâm đều ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành cô nhưng giờ không có Giang Lâm, cô mới phát hiện ra rằng không biết từ lúc nào cô đã trở nên phụ thuộc vào anh như vậy.

Cô thật sự rất nhớ anh.

Lúc này, Giang Lâm chợt mở mắt ra.

Giang Lâm mở to mắt, từ xương sọ truyền tới cảm giác đau đớn như bị rách ra, anh đau tới mức có cảm giác muốn ói.

Chẳng mấy chốc anh đã cảm thấy có chỗ không đúng, đôi chân và đôi tay của anh bị trói chặt. Hai chân bị trói ngược ra sau lưng, dây thừng trói anh vừa thô vừa dẻo, anh dùng sức vùng vẫy mấy lần nhưng dây thừng vẫn không chút nhúc nhích.

Anh nằm nghiêng trên sàn nhà lạnh buốt, cả người không nhúc nhích.

Anh đang ở đâu?

Anh mở to mắt nhưng không thấy thứ nào, ngay giây phút ấy, anh cho rằng mình đã bị mù. Sau khi anh thích ứng được cảnh đen tối xung quanh, anh dần dần thấy rõ tình cảnh của mình.

Nơi này không lớn, trần nhà thấp chỉ vừa một người cao, xung quanh gió không thổi lọt, không có một tia sáng nào. Tối tăm, ẩm ướt, mốc meo tỏa ra mùi tanh khiến người ta cảm thấy buồn nôn vô cùng.

Chẳng mấy chốc Giang Lâm đã có phán đoán, chắc là anh đang bị nhốt trong khoang thuyền tối tăm ở dưới đáy.

Lúc ấy sau khi tàu ngầm của anh và tàu của chiến đội của phó đội trưởng Vương ra ngoài để cảnh báo tàu Dược Nam, bảo bọn chúng nhanh chóng thả dân đánh cá và rút khỏi khu vực quần đảo Dược Nam. Nhưng không ngờ chúng lại phách lối và điên cuồng như vậy, thế mà không chịu nói lời nào là đã bày ra tàu chiến cỡ lớn, đồng thời b.ắ.n phá tàu của quân ta.

Trước khi ngất xỉu, anh chỉ nhớ là mình nhảy vào trong biển. Bây giờ xem ra là anh đã bị đối phương bắt làm tù binh và cũng nhốt anh lại rồi.

Anh ở đây bao lâu? Mấy tiếng? Hay là lâu hơn nữa?

Những đồng đội khác thế nào?

Cuộc chiến tại quần đảo Dược Nam lần trước đã có mười tám đồng đội hy sinh, anh không muốn thấy cảnh có nhiều đồng đội hy sinh hơn nữa.

Đúng lúc này, khi anh đang xê dịch thì không biết đá trúng thứ nào, dưới chân chợt truyền tới tiếng la đau.

“Là thằng khốn nào đá ông đây?”

Rõ ràng là một câu chửi thô tục nhưng lại khiến Giang Lâm như nghe được tiếng trời, anh nhỏ giọng hỏi: “Phó đội trưởng Vương, là anh đấy à?”

Phó đội trưởng Vương cảm giác như có chùy sắt đập nát xương đầu của anh ấy, anh ấy đau tới mức nhe răng nhếch miệng. Anh ấy vừa tỉnh lại đã bị người ta đạp một cái, anh ấy lập tức mắng chửi trong vô thức, ai mà ngờ khi vừa dứt lời thì đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp cố gắng đè nhỏ.

Loading...