Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 686
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:11:26
Lượt xem: 7
Âu Dương Văn Khiên: “Tôi cảm thấy dự án này rất được, tôi, Âu Dương Văn Khiên đại diện cho công xã Phi Ngư, vô cùng vui mừng khi được hợp tác với cô!”
Bạch Du đứng dậy, khóe miệng cong lên: “Tôi cũng vô cùng vui mừng khi có hội hợp tác với công xã Phi Ngư, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Nói xong cô vươn tay ra.
Âu Dương Văn Khiên kích động vươn tay ra, bắt tay với cô nhưng chợt nhớ ra Bạch Du là một đồng chí nữ trẻ tuổi, bởi vì vậy mà anh ta vội buông tay ra.
“Tiếp theo chúng ta sẽ phải làm thế nào?”
Mặc dù đã đồng ý hợp tác nhưng tiếp theo phải làm thế nào, Âu Dương Văn Khiên vẫn chưa biết.
Nghe vậy, Bạch Du đứng dậy lấy ra một cuốn vở từ trong ngăn kéo, sau đó đưa qua rồi nói: “Đây là bản kế hoạch mà tôi làm mấy ngày nay, anh xem đi.”
Bởi vì lần lượt bị công xã Đông Phương và công xã Hồng Kỳ từ chối, Âu Dương Văn Khiên lại nhỡ hẹn nên đã khiến cô cảm thấy chuyện dựa vào vài tác phẩm để thuyết phục người khác là chuyện không thể nào, bởi vì vậy cô đã vạch ra bản kế hoạch trong mấy ngày nay.
Nếu Âu Dương Văn Khiên tới chậm một bước thì giờ cô đã cầm theo bản kế hoạch tới những công xã khác.
Âu Dương Văn Khiên không ngờ cô còn làm một bản kế hoạch, anh ta nhận lấy một cách cẩn thận rồi lật ra xem.
Thấy tờ thứ nhất viết… Bản kế hoạch thành lập nhà máy đồ khảm xà cừ.
Nội dung của bản kế hoạch không sâu nhưng trình tự vô cùng rõ ràng, từ khâu tuyển người, đào tạo kỹ thuật cho tới đường dây tiêu thụ, tất cả đều được trình bày kỹ lưỡng, còn dùng bảng biểu và đồ thị để phân tích, vừa xem đã hiểu ngay.
Điều làm anh ta khâm phục nhất là những rủi ro phải đối mặt trong đó đều được cô trình bày vô cùng rõ ràng.
Âu Dương Văn Khiên đọc xong bản kế hoạch gồm ba bốn trang sách trong vòng hai mươi mấy phút, anh ta đọc rất kỹ.
Anh ta vô cùng coi trọng dự án này nhưng mỗi khi bắt đầu một dự án đều lao dân thương tài, nếu không cẩn thận thì sẽ thua cả ván cờ nên anh ta không thể không cẩn thận được.
Càng chưa nói tới mấy dự án lúc trước anh ta kéo theo đều thất bại, nếu lần này tiếp tục thất bại, anh ta không còn mặt mũi nào để đối mặt với sự tin tưởng và yêu quý của nhóm xã viên.
Đồng đội của Giang Lâm xách một con cá trích rất lớn qua, lúc này bà Bạch thấy Bạch Du không rảnh nên đã đem cá trích vào phòng bếp để xử lý.
Bà xử lý cá trích xong rồi xoa đều một lớp muối ở ngoài, bôi chút dầu vào chảo, chờ cho tới khi dầu nóng sáu bảy phần thì bỏ cá trích vào, chiên vàng đều các mặt của cá trích rồi bỏ gừng, tỏi để phi thơm, sau đó thêm một muôi đậu tương, xào ra dầu ớt đỏ thì thêm ớt cựa gà và lượng nước vừa đủ, sau đó nấu trên lửa lớn.
Sau khi nước sệt lại thì bỏ vào một chút hành hoa và dầu hào là có thế vớt cá trích ra, tiếp tục thêm một chút tinh bột thực vật và dầu vừng vào lượng nước sệt còn lại, cuối cùng đổ nước sốt lên trên cá trích là xong.
Phòng bếp truyền tới mùi thơm không ngừng, khiến cái bụng của Hạ Hải Sinh phát ra tiếng ọt ọt, anh ấy lo Bạch Du nghe được nên vội ôm lấy cái bụng.
Thật ra là Âu Dương Văn Khiên cũng không khá khẩm mấy, buổi sáng bọn họ chỉ ăn một chén cháo loãng rồi chạy qua đây, lúc này chút cháo loãng đã bị tiêu hóa sạch sẽ.
Nhưng anh ta vẫn còn có thể bảo trì dáng vẻ bình tĩnh hơn Hạ Hải Sinh, ít nhất là trên mặt không có chút thay đổi nào, cái bụng cũng không phát ra tiếng đói khát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-686.html.]
Âu Dương Văn Khiên đọc đi đọc lại bản kế hoạch, gần như là đã học thuộc, lúc này anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Du: “Đồng chí Bạch, trong bản kế hoạch có viết chúng ta có thể tạm thời không thành lập nhà máy tôi biết, đồ khảm xà cừ tốn không ít công cụ, không nói tới máy mài bàn đá bằng điện kia thì máy mài khác và công cụ dán cần không ít tiền nhưng cô biết đấy, công xã của chúng tôi nghèo rớt mồng tơi, chúng tôi sợ không thể bỏ ra nổi số tiền này.”
Bạch Du suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như nộp bản kế hoạch này lên trên, chính quyền quận có đồng ý cấp tiền cho công xã không?”
Âu Dương Văn Khiên hổ thẹn lắc đầu: “Tôi có thể thử nộp bản kế hoạch lên trên nhưng tỷ lệ thành công chỉ có một phần trăm.”
TBC
Bí thư lúc trước và anh ta đã nộp rất nhiều bản kế hoạch lên trên, vì để giúp công xã thoát khỏi cảnh nghèo khổ, chính quyền quận ra sức giúp đỡ, có không ít dự án kêu gọi được một khoản tiền trợ cấp nhưng đều thất bại.
Thế nên dù giờ anh ta có nộp bản kế hoạch lên trên thì rất có thể chính quyền quận sẽ không quan tâm tới anh ta.
Bạch Du thấy dáng vẻ này của anh ta, trong lòng cũng hiểu, cô khựng lại rồi nói một cách khiến hai người ở đây đều khiếp sợ: “Nếu con đường chính quyền quận không thành công, vậy chúng ta chỉ có thể đi con đường cuối cùng.”
Âu Dương Văn Khiên nhướng mày: “Con đường nào?”
Bạch Du nói từng chữ: “Vay tiền Ngân Hàng.”
Cô vừa nói dứt câu, phòng khách đã im lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Hạ Hải Sinh ngạc nhiên tới mức quên cơn đói, anh ấy mở to mắt ngơ ngác nhìn Bạch Du, dường như đã nghe thấy một thứ rất đáng sợ.
Mặc dù Âu Dương Văn Khiên ổn hơn một chút nhưng chỉ có chút xíu mà thôi, bởi vì giờ lòng bàn tay của anh ta đã đổ đầy mồ hôi: “Vay, vay tiền Ngân Hàng?”
Đương nhiên là anh ta biết chuyện mở nhà máy hoặc những dự án khác thể vay tiền Ngân Hàng nhưng anh ta chưa từng làm thế, phải nói là ngay cả nghĩ cũng không có, không chỉ có anh ta không nghĩ tới mà những bí thư công xã khác cũng không nghĩ tới giống như anh ta.
Tục ngữ nói có bao nhiêu chén, ăn bấy nhiêu cơm, dưới cái nhìn của anh ta thì cho vay là cố nhét lượng lớn cơm vào một cái chén nhỏ, là đang làm chuyện vượt qua phạm vi năng lực của mình và là chuyện không có căn cứ!
Ngộ nhỡ lỗ vốn, vậy bọn họ phải lấy cái gì để trả tiền của Ngân Hàng?
Nếu như không có tiền trả, có phải sẽ ngồi tù không?
Âu Dương Văn Khiên biết lá gan của Bạch Du rất lớn, chưa bắt đầu đã vay tiền của người khác để mua máy móc có giá tận năm trăm đồng. Nhưng anh ta không ngờ cô lại lớn gan tới vậy, thế mà dám vay tiền của Ngân Hàng.
Dường như Bạch Du đã nhận ra sự khiếp sợ của hai người, cô gật đầu đầy bình tĩnh: “Nếu chính phủ quận đã không giúp thì đây là cách nhanh nhất và cũng là cách tiện nhất, nếu không thì làm gì có tiền mua công cụ và máy móc, không có công cụ và máy móc thì cũng không thể triển khai công việc này, anh nói có đúng không, bí thư Âu Dương?”
Âu Dương Văn Khiên nuốt một ngụm nước bọt, anh ta khẽ gật đầu trong tầm mắt của Bạch Du: “Cho là đúng đi nhưng ngộ nhỡ, tôi chỉ nói ngộ nhỡ dự án không thành công và lỗ vốn thì phải làm sao bây giờ? Khi đó chúng ta lấy gì để trả tiền của Ngân Hàng?”
Bạch Du chắc chắn như đinh đóng cột: “Không, nhất định dự án này sẽ không lỗ vốn! Nhưng nếu bí thư Âu Dương lo không có tiền thì chúng ta có thể tạm thời không thành lập nhà máy, có thể chỉ mua cái máy mài, tôi có thể cho công xã khác thuê hai cái máy mài còn lại với giá phù hợp, làm vậy thì có thể vay ít lại, chờ cho tới khi có người mua, đường dây tiêu thụ được mở thì chúng ta thảo luận lại chuyện mở rộng quy mô, anh thấy thế nào?”
Thật ra là cô có thể bỏ ra số tiền nhưng cô không làm vậy.
Nếu là sự nghiệp của riêng cô thì chắc chắn cô sẽ bỏ ra số tiền kia, giống như hai cái máy mài bàn đá chạy bằng điện, cô rất sẵn lòng bỏ tiền ra để đầu tư nhưng giờ là sự nghiệp tập thể, anh em còn phải tính toán kỹ lưỡng chứ nói chi là hợp tác với công xã, nhất định phải tính toán rõ ràng từ khi bắt đầu.
Hơn nữa cô không muốn cho bất cứ ai ấn tượng cô là một kẻ ngu ngốc nhiều tiền, lòng tham không đáy, điều này áp dụng ở mọi thời đại, cô muốn thực hiện cục diện cả hai cùng có lợi chứ không phải trở thành người lắm tiền.