Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 685

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:11:24
Lượt xem: 9

Có thể cho cơ hội song điều nên nói rõ ràng thì vẫn phải nói, nhỡ hẹn dưới cái nhìn của cô là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, do chuyện lần này có nguyên nhân nên cô có thể thông cảm được nhưng cô mong đối phương có thể biết ranh giới cuối cùng của cô.

Nếu không đối phương sẽ cho rằng cô không có ranh giới cuối cùng, vây sẽ là một chuyện không tốt.

Vẻ mặt Âu Dương Văn Khiên áy náy: “Đồng chí Bạch, cô nói rất đúng, lần này thật sự là lỗi của tôi. Tôi xin đảm bảo là sau này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa.”

Từ trước tới nay anh ta luôn là một người nói lời giữ lấy lời, lần này anh ta vẫn cứ trở thành người không đáng tin, điều này khiến anh ta vô cùng nhục nhã.

Hôm nay trước khi anh ta tới đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị đồng chí Bạch từ chối, không ngờ đồng chí Bạch không chỉ không giận anh ta mà còn đồng ý cho công xã thêm một cơ hội.

Đồng chí Bạch đúng là người có lòng dạ rộng lớn!

Bạch Du không phải là một người ích kỷ, đối phương đã xin lỗi, nếu cô cứ nắm lấy cái cớ đó không buông cũng không có ý nghĩa.

TBC

Dựa vào những lời đã nói, Bạch Du đưa hai người tới nhà của thợ cả Ngũ.

Vì để không làm Ngũ Hiểu Đường sợ nên trước khi Âu Dương Văn Khiên và Hạ Hải Sinh vào nhà, Triệu Kí Thu đã dụ Ngũ Hiểu Đường vào phòng rồi khóa lại.

Bây giờ trạng thái tinh thần của Ngũ Hiểu Đường càng ngày càng tốt nhưng vẫn không dám gặp người người xa lạ, đặc biệt là đàn ông xa lạ.

Theo lời giới thiệu của Âu Dương Văn Khiên, Hạ Hải Sinh là cháu trai của anh ta, là một đứa con của chị họ bà con xa của anh ta. Mặc dù trông không thông minh nhưng sức lực vô cùng lớn, trước đây từng làm một vài công việc thủ công ở trong thôn, bện giày, dệt chiếu, bện rỗ đều không đáng kể, anh ấy còn biết làm vại gỗ và một số nghề mộc khác.

Bạch Du cũng đã thấy đồ thủ công mà anh ấy mang tới, quả thật là rất khéo tay, đặc biệt là con châu chấu và chuồn chuồn từ mây tre lá.

Lần này Âu Dương Văn Khiên dẫn anh ấy tới là muốn cho anh ấy thử sức với đồ khảm xà cừ, nếu như ngay cả anh ấy mà cũng không học được thì những xã viên khác trong công xã cũng không thể học được.

Sau khi thợ cả Ngũ biết mục đích tới của bọn họ thì nghênh đón rất niềm nở, trò chuyện xong, thợ cả Ngũ dẫn bọn họ tới phòng làm việc.

Bởi vì cắt kim loại và mài giũa kim loại sẽ tạo ra lượng lớn tro bụi nên bên thợ cả Ngũ đã làm riêng một căn phòng này.

Trước đây Bạch Du có tới một lần, phòng làm việc không lớn, bên trong được đặt hai cái bàn lớn, bên trên đặt hai máy mài bàn đá bằng điện, còn có một số công cụ và linh kiện điêu khắc mài giũa, trong góc chất đống vỏ sò thiên nhiên vẫn chưa được mài giũa.

Âu Dương Văn Khiên đánh giá sơ qua căn phòng làm việc, không thể tưởng tượng được là những đồ thủ công mỹ nghệ vô cùng khéo léo kia được làm ở đây, quả thật là rất thần kỳ.

Hạ Hải Sinh vào phòng làm việc như trở thành người khác, anh ấy sờ công cụ mài giũa rồi chỉ vào hai cái máy mài bàn đá bằng điện và hỏi thợ cả Ngũ đây là máy móc gì.

“Đây là máy mài bàn đá bằng điện, thường dùng để cắt kim loại và mài giũa vỏ sò.”

Thợ cả Ngũ không che giấu, ông ấy nhặt mấy cái vỏ sò từ dưới mặt đất lên, sau khi cắm điện máy rửa cát bằng điện xong, ông ấy tự mình chỉ cách làm việc cho Hạ Hải Sinh.

Kèm theo tiếng chuyển động của máy mài bàn đá bằng điện là tiếng mài giũa chói tai vang lên, còn có vô số tro bụi nhảy múa điên cuồng, Bạch Du nhanh chóng đeo khẩu trang đã chuẩn bị từ trước lên.

Hạ Hải Sinh xem say sưa và còn đưa ra đề nghị tự mình làm thử một lần.

Thợ cả Ngũ nhìn Bạch Du, máy mài bàn đá bằng điện rất đắt tiền, nếu không có sự cho phép của Bạch Du, ông ấy không dám cho người khác đụng vào.

Đương nhiên là Bạch Du không có ý kiến, cô khẽ gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-685.html.]

Lúc này thợ cả Ngũ mới nhường vị trí lại.

Quả nhiên Hạ Hải Sinh là một người đã làm đồ thủ công quen, ban đầu anh ấy vẫn còn chưa thích ứng được nhưng chẳng mấy chốc là anh ấy đã nắm được phương pháp. Mặc dù không thành thạo như thợ cả Ngũ nhưng anh ấy đã có thể cắt vỏ sò thành kiểu mà mình muốn.

Âu Dương Văn Khiên đứng một bên quan sát cẩn thận, sau khi Hạ Hải Sinh cắt xong một kiểu bông thì anh ta vội hỏi: “Thế nào? Có khó học không?”

Hạ Hải Sinh gãi đầu nói: “Đối với cháu mà nói thì không khó nhưng đối với những người khác có lẽ sẽ có chút khó khăn.”

Âu Dương Văn Khiên: “Cháu nói xem, nếu để xã viên học thì bọn họ có thể học được trong một hai tháng không?”

Dễ nhận thấy là Hạ Hải Sinh cảm thấy không thoải mái khi ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía mình, lỗ tai đỏ như nhuốm máu, lông mi run rẩy giống như cánh bướm trong mưa: “Cháu, cháu cũng không biết.”

“...”

Âu Dương Văn Khiên nghe vậy, suýt chút nữa là khó thở tới mức đau tim.

Anh ta dẫn anh ấy tới đây để anh ấy nhận định, kết quả anh ấy phán thẳng một câu không biết, vậy anh ấy đi theo để làm gì?

Thợ cả Ngũ thấy thế, ông ấy suy nghĩ rồi nói: “Việc làm đồ khảm xà cừ yêu cầu kỹ thuật cao, khi làm không chỉ phải khéo tay mà còn phải ngồi yên một chỗ.”

Âu Dương Văn Khiên không rõ: “Ngồi yên một chỗ?”

Thợ cả Ngũ gật đầu: “Ý là có thể tập trung cao độ, chân tay không được lóng ngóng, vừa ngồi xuống đã muốn làm công việc thật nhanh để ra ngoài chơi, vậy là không được, phải thật tập trung tinh thần, chậm rãi, không tiếng động. Một món đồ khảm xà cừ như vậy, từ lúc cắt, mài giũa cho tới lúc đánh bóng, toàn bộ quá trình làm việc, nhanh nhất là mấy tuần, chậm nhất là mấy tháng, đôi khi chú mài giũa một linh kiện, khi ngồi xuống trước máy mài bàn đá bằng điện là bảy, tám tiếng. Thế nên nếu muốn làm việc này, người không ngồi yên một chỗ không làm được.”

Thợ cả Ngũ giải thích xong, trong lòng Âu Dương Văn Khiên đã biết, nếu trong tương lai dự án này thật sự chạy thì phải tuyển người như thế nào, kiếm người ra sao, trong lòng cũng sẽ biết rõ.

Vì để không quấy rầy cả nhà thợ cả Ngũ, sau khi Âu Dương Văn Khiên và Hạ Hải Sinh hỏi xong những điều cần hỏi, Bạch Du đã mời hai người tới nhà lần nữa.

Âu Dương Văn Khiên ngồi xuống rồi hỏi: “Đồng chí Bạch, hai cái máy mài bàn đá bằng điện ở chỗ thợ cả Ngũ… Là từ đâu ra vậy?”

Bạch Du: “Tôi vay tiền người khác để mua, hai cái máy mài bàn đá có giá năm trăm đồng.”

Tục ngữ nói không được để lộ của cải ra ngoài, mặc dù sau này có thể hợp tác nhưng Bạch Du không có ý định xây dựng thiếp của người có tiền.

Nghe thấy con số này, trong phòng khách lần lượt vang lên hai tiếng hít hơi.

Năm trăm đồng!

Đắt quá rồi đấy!

Hạ Hải Sinh nghĩ tới chuyện vừa rồi mình chủ động yêu cầu sử dụng máy móc kia, trong lòng không nhịn được mà run rẩy, nếu anh ấy làm máy móc bị hỏng, cho dù anh ấy có bị bán làm lợn thì cũng không thể trả nổi số tiền kia!

Dù sao Âu Dương Văn Khiên cũng là bí thư, kiến thức rộng hơn Hạ Hải Sinh nhưng anh ta vẫn thấy khiếp sợ, anh ta không ngờ đồng chí Bạch lại vay tiền người khác để mua hai cái máy mài đắt như vậy.

Đồng thời cũng khiến anh ta có lòng tin rằng đồng chí Bạch là một người phụ nữ trẻ tuổi mà làm việc rất quyết đoán, mọi chuyện vẫn chưa thành công mà đã dám vay tiền người khác mua máy móc đắt tiền như vậy, anh ta là một thằng đàn ông thì sao phải do dự chứ?

Nghĩ vậy, anh ta nhìn thẳng vào Bạch Du: “Đồng chí Bạch, vấn đề trước đây cô nói với tôi, giờ tôi đã có thể cho cô một câu trả lời trả chắc chắn.”

Trong lòng Bạch Du đã có đáp án nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Mời bí thư Âu Dương nói.”

Loading...