Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 682

Cập nhật lúc: 2025-03-30 15:11:19
Lượt xem: 18

Người đàn ông này còn chưa chết, khi nhìn thấy Giang Lâm cùng Tạ Húc Đông đi vào liền phát ra tiếng ưm ưm.

Trong năm ngày qua gã đã không được ăn uống gì, ngoài phòng có xác chết, trong phòng cũng có xác chết. Gã đã ở cùng với hai xác c.h.ế.t đó trong năm ngày năm đêm, gã thực sự muốn phát điên.

Không ngờ vừa mới kêu một tiếng mà người đàn ông nắm chặt nắm đ.ấ.m đã tiến về phía gã, đạp một đạp lên bụng gã, cú đạp này khiến gã cảm thấy nội tạng của mình như dập nát vậy.

Giang Lâm đạp gã mấy cái, toàn trúng chỗ hiểm, nếu không phải Tạ Húc Đông tiến lên kéo anh ra thì anh đã sớm đạp c.h.ế.t người luôn rồi!

"Đừng đánh, đừng đánh nữa! Người này còn phải giữ lại để thẩm vấn! Cậu đánh c.h.ế.t gã thì chúng ta làm sao có thể báo thù cho Đại Xuyên!"

Câu cuối cùng đã khiến Giang Lâm bình tĩnh lại.

Anh quay người, chậm rãi đi đến chỗ Cát Đại Xuyên, sau đó ngồi xổm xuống, đưa tay chỉnh lại quần áo cho anh ấty, nhét bộ ruột lòi ra ngoài vào trong rồi đi sang phòng bên cạnh lấy một thau nước tới, lau mặt cho Cát Đại Xuyên.

Hai mắt Tạ Húc Đông đỏ hoe, đứng bên cạnh sắp xếp những thứ Cát Đại Xuyên để lại trong nhà, đặc biệt là nhật ký tuần tra ven biển vô cùng quan trọng, nhất định phải mang đi.

Nhưng vừa mở cuốn nhật ký tuần tra ven biển trên bàn ra thì có hai bức thư đã rơi xuống.

Tạ Húc Đông nhanh chóng nhặt thư lên. Một bức là gửi cho chính trị viên Tôn, bức còn lại gửi cho Giang Lâm. Anh ấy đưa bức thư gửi Giang Lâm cho anh.

Giang Lâm nhận lấy bức thư, khựng lại một lúc rồi mới mở ra, bên trong chỉ viết nguệch ngoạc một câu: "Xin hãy chôn tro cốt của tôi ở nghĩa trang Tây Sơn ở thủ đô. Ân tình này kiếp sau tôi sẽ báo đáp."

Chữ viết nghiêng nghiêng ngả ngả, trên thư có vết m.á.u khô, rõ ràng là bức thư này được viết trong sự đau đớn tột độ.

TBC

Tạ Húc Đông cũng đi tới đọc thư, sau khi đọc xong thì không khỏi chửi mắng: “Sao đến tận lúc c.h.ế.t mà Đại Xuyên vẫn còn lưu luyến hai gia đình như quỷ hút m.á.u của cậu ấy kia chứ? Nếu bọn họ không ép Đại Xuyên, Đại Xuyên sẽ không xin chuyển tới chỗ xa như vậy, cậu ấy cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra!”

Nhưng Giang Lâm biết Cát Đại Xuyên muốn gửi tro cốt của mình về thủ đô không phải cho hai gia đình kia, mà là cho một người khác.

Nhưng anh không nói gì, chỉ gấp bức thư lại và nhét vào túi: “Cậu đưa mọi người lên thuyền, tôi ở lại thu dọn đồ đạc.”

Tạ Húc Đông bảo được, cởi dây trói ở chân người đàn ông to cao, đá gã mấy cái rồi mới áp giải gã đi.

Giang Lâm bỏ tất cả những gì cần mang theo vào bao bố, nhật kí tuần tra ven biển có hơn mười cuốn, mỗi cuốn đều được ghi lại cực kỳ chi tiết. Khi anh đang dọn giường, một bức thư bỗng rơi ra từ khe hở trong chăn.

Giang Lâm cúi xuống nhặt bức thư lên, trên thư không ghi gửi cho ai. Bức thư vốn dĩ vẫn còn dán nguyên vẹn, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lát, anh mở bức thư ra.

Khi nhìn thấy chữ đầu tiên trên bức thư, anh biết đó là bức thư về chuyện riêng tư của Cát Đại Xuyên. Nhìn đống tro tàn còn sót lại trong chậu sắt, anh có thể đoán được bức thư này đã bị bỏ sót.

Anh gấp bức thư lại và nhét vào túi của mình.

Sau khi mọi thứ đã được thu dọn xong, Giang Lâm và Tạ Húc Đông mang cáng tới và cẩn thận đặt Cát Đại Xuyên lên cáng.

Tạ Húc Đông nghẹn ngào nói: "Người anh em, chúng tôi đưa cậu về nhà."

Khi xuống thuyền, mắt hai ngư dân phụ trách lái thuyền cũng đỏ hoe.

Một người lớn tuổi hơn lau nước mắt, nói: “Trước đây khi ra khơi, tôi có gặp đồng chí Cát một lần. Tàu đánh cá của chúng tôi gặp sự cố, chúng tôi bị mất nước và cạn lương thực, còn có người bị thương. Chính đồng chí Cát đã chiếu đèn tín hiệu cho chúng tôi và đưa đồ ăn cho chúng tôi, nếu không có anh ấy, chúng tôi đã thực sự không thể sống sót trở về. Sau đó, mỗi lần nhìn thấy lá cờ đỏ tung bay trên đảo, trong lòng tôi cảm thấy an tâm đến lạ, có đồng chí Cát ở đây, dù có gặp nguy hiểm cũng không sợ, không ngờ anh ấy lại hi sinh khi còn trẻ như vậy!”

Một người khác cũng lau nước mắt: “Nghe nói việc đầu tiên đồng chí Cát làm mỗi ngày khi thức dậy là treo cờ. Dù tàu đi bao xa thì chúng tôi cũng nhìn thấy quốc kỳ. Cờ còn người còn, về sau sẽ chẳng thể thấy được nữa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-682.html.]

Tạ Húc Đông nghe được những lời này cũng không nhịn được mà khóc nức nở.

Giang Lâm im lặng đứng bên cạnh Cát Đại Xuyên, môi bị cắn đến trắng bệch.

Khi quay trở lại đảo Quỳnh Châu, thuyền còn chưa cập bến thì xa xa đã nhìn thấy hai hàng dài binh lính và người dân. Nhìn thấy thuyền cập bến, những người trong hàng không khỏi khóc thành tiếng.

Khi t.h.i t.h.ể của Cát Đại Xuyên được khiêng tới, chính trị viên Tôn đứng ở phía trước hô: “Nghiêm, chào!”

“Soạt” một tiếng.

Tất cả cán bộ, chiến sĩ đồng loạt giơ tay phải lên.

Người dân cũng chào theo, tuy động tác không chuẩn lắm nhưng vẫn tỏ ra không kém phần kính trọng đối với người anh hùng.

"Còn trẻ như thế mà lại hi sinh. Lũ buôn lậu c.h.ế.t tiệt. Nhấ định phải bắt hết chúng! Đánh c.h.ế.t chúng!"

"Nhất định phải làm vậy! Hồi trước tôi từng nói chuyện với đồng chí Cát. Anh ấy rất thân thiện, bọn buôn lậu khốn kiếp!"

"Huhuhu, mặc dù tôi không biết anh hùng Cát là ai, nhưng anh ấy đã một mình đến nơi đảo hoang xa xôi như vậy để canh giữ. Nếu không có anh ấy canh giữ đảo này, chúng ta làm sao có thể yên tâm sống được!"

“Đúng vậy, bình thường khi ra biển nhìn lá cờ đỏ ở phía xa xa là trong lòng tôi rất yên tâm hu hu hu…”

Có rất nhiều tiếng khóc vang lên.

Bạch Du và Tôn Tường Vy đứng trong hàng, mắt họ cũng đỏ hoe vì khóc.

Tôn Tường Vy: “Chuyện này cậu có muốn nói cho Hướng Tuyết biết không?”

Bạch Du trầm mặc hồi lâu rồi lắc đầu: "Tớ không biết."

Bởi vì chuyện của Cát Đại Xuyên, mấy ngày nay tâm trạng cô rất tệ, cô cũng đang suy nghĩ có nên nói cho Lâm Hướng Tuyết biết hay không.

Lý trí nói với cô, dù sao thì Lâm Hướng Tuyết cũng đã kết hôn sinh con với người khác, biết chuyện này sẽ không có ích lợi gì cho cô ấy, chỉ khiến cô ấy thêm khó chịu và áy náy, nhưng nếu không nói thì cô thấy không ổn cho lắm.

Tôn Tường Vy thấy Bạch Du nói như vậy thì không hỏi nữa.

Sau khi cơn bão đi, bầu trời trong xanh như được gột rửa, thời tiết giống hệt khi Cát Đại Xuyên lần đầu tiên đến đảo Quỳnh Châu, vô cùng rực rỡ.

Chỉ là cảnh còn người mất.

Vì t.h.i t.h.ể đã nằm đó nhiều ngày, bây giờ thời tiết đang rất nóng ẩm nên phải tức tốc tổ chức tang lễ cho Cát Đại Xuyên.

Đối với những chiến công của Cát Đại Xuyên, Trung ương Đảng và Quân ủy đã ghi nhận ở mức cao nhất. Cát Đại Xuyên được truy tặng liệt sĩ, được phong tặng danh hiệu “Mẫu mực của thời đại”.

Với tư cách là đảng viên và là người bảo vệ đảo, sự ra đi của Cát Đại Xuyên khiến tất cả mọi người đều cảm động. Báo chí cũng ập đến phỏng vấn về những việc anh ấy đã làm. Trước đó tòa soạn nơi Bạch Du làm việc cũng yêu cầu Bạch Du quay lại, vẽ Liên Hoàn Hoạ về anh hùng Cát Đại Xuyên. Bạch Du đã vui vẻ đồng ý.

Cha mẹ ruột và cha mẹ nuôi của Cát Đại Xuyên sau khi phát hiện ra Cát Đại Xuyên đã c.h.ế.t và được phong là liệt sĩ thì vui đến mức hận không thể đốt pháo. Hai gia đình giành giật tiền trợ cấp của Cát Đại Xuyên, xém chút nữa là đánh nhau.

Cha mẹ nuôi cảm thấy phải số tiền trợ cấp nhất định phải đưa toàn bộ cho họ, bởi vì họ là người đã nuôi Cát Đại Xuyên. Còn cha mẹ ruột lại cảm thấy những gì họ nói chẳng có nghĩa lý gì, bởi vì họ chỉ nuôi Cát Đại Xuyên được mấy năm, sau đó có con ruột thì chỉ hận không thể đuổi Cát Đại Xuyên ra ngoài.

Hai gia đình đánh nhau túi bụi, mẹ nuôi và mẹ ruột của Cát Đại Xuyên đều phỉ nhổ vào mặt nhau, kéo tóc nhau và dùng những lời lẽ thô tục nhất với nhau. Sau khi đánh nhau một trận, rốt cuộc hai bên cũng ngồi xuống bàn lại, hai gia đình đã đồng ý chia đều tiền trợ cấp.

Loading...