Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 680

Cập nhật lúc: 2025-03-30 08:29:05
Lượt xem: 19

Lâm Mộc rót một bát canh gà từ bình giữ nhiệt đưa cho cô ấy: "Có lo lắng thì cũng phải uống hết bát canh này đã."

"Cảm ơn mẹ."

Lâm Hướng Tuyết nhận lấy, vừa uống một ngụm thì nghe mẹ cô ấy hỏi…

"Nghe Cảnh Lâm nói là con vì gặp ác mộng nên mới sinh non, nó còn nói dạo này con thường xuyên gặp ác mộng, cuối cùng là con bị làm sao vậy?"

Tay cầm thìa của Lâm Hướng Tuyết run lên, mất một lúc mới nói: "Đồng nghiệp của con có một người họ hàng sinh con bị băng huyết mà mất, sau khi con biết chuyện thì rất lo lắng, có thể vì ban ngày nghĩ nhiều nên ban đêm mới gặp ác mộng."

Nếu cô ấy nói không có gì thì mẹ cô ấy chắc chắn sẽ không tin, đành phải tùy tiện bịa ra một cái cớ.

Còn về người cô mơ thấy... Cô không dám nói, cũng không biết nói với ai.

Quả nhiên, mẹ Lâm nghe cô nói xong thì đưa tay chọc vào trán cô ấy: "Bình thường mẹ đã nói với con thế nào, chuyện của người khác thì đừng có cứ áp vào mình, còn trẻ như vậy mà sao lại còn lo lắng hơn cả bà già như mẹ, nếu con còn không nghe lời mẹ, nghĩ thoáng ra thì sau này con sẽ phải hối hận đấy."

Mẹ Lâm lải nhải hơn một tiếng đồng hồ mới chịu ra về, tay vẫn cầm bình giữ nhiệt.

Mẹ Lâm vừa đi thì mẹ chồng cô đã đến, cũng cầm theo bình giữ nhiệt, chỉ là bên trong không phải canh gà hầm sâm mà là canh xương bình thường.

Trước đây khi chưa mang thai, cô ấy chê mẹ chồng ngày nào cũng bắt cô uống canh gà hầm sâm nhưng bây giờ không còn canh gà hầm sâm nữa, cô ấy lại không khỏi nghĩ có phải vì mẹ chồng chê cô ấy sinh con gái không.

Nhưng cô ấy nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, mẹ cô ấy nói đúng, cô ấy đúng là hay suy nghĩ lung tung, nghĩ đến đây, cô ấy nở một nụ cười: "Mẹ, vất vả cho mẹ rồi nhưng bây giờ con không uống được, mẹ con vừa mang canh gà cho con uống rồi, mẹ để bình canh này ở đây, lát nữa con đói sẽ uống."

Mẹ Tằng nghe vậy thì gật đầu đậy nắp bình giữ nhiệt lại, sau đó ngồi xuống giường bệnh cạnh cô ấy: "Hướng Tuyết, mẹ có vài lời muốn nói với con."

Lâm Hướng Tuyết ngẩn người: "Mẹ, mẹ muốn nói gì thì cứ nói đi."

Mẹ Tằng: "Con xem bây giờ sức khỏe của con không tốt, sức khỏe của đứa nhỏ cũng không tốt, nếu con đi học đại học thì ai sẽ chăm sóc cho đứa nhỏ?"

Lâm Hướng Tuyết: "Mẹ con bảo con bế Tiểu Mang Quả về nhà, ban ngày nhờ bảo mẫu trông giúp, tối con về tự trông."

Tiểu Mang Quả là tên ở nhà mà cô ấy và chồng đặt cho con gái.

Mẹ cô ấy và mẹ chồng cô ấy đều đi làm, không thể giúp cô ấy trông con được, may mà bảo mẫu trong nhà là người quen biết, đã làm việc ở nhà ông nội cô ấy nhiều năm, là người rất đáng tin cậy, nếu không cô ấy cũng không thể yên tâm đi học.

Cô ấy trúng tuyển vào đại học Truyền Thông với số điểm vừa qua mức trung bình, giấy báo nhập học cũng đã nhận được. Khi ở đảo Quỳnh Châu, cô ấy đã tiếp xúc với ngành phát thanh nên cô ấy rất hứng thú với ngành này, vì vậy kỳ thi đại học lần này cô ấy đã đăng ký chuyên ngành phát thanh và dẫn chương trình.

Mẹ Tằng: "Giao con cho bảo mẫu trông làm sao bằng chính mẹ ruột mình trông được? Con còn nhỏ không hiểu, con mình phải tự mình trông thì mới thân thiết, con không muốn sau này con bé thân với bảo mẫu hơn thân với con chứ?"

Lâm Hướng Tuyết: "Chắc là không đâu, con không ở trường nội trú, bình thường hễ rảnh là con sẽ cố gắng về nhà với con."

Cô ấy nhớ là sau khi Bạch Du hết ở cữ thì đã đi làm, cũng không nghe nói đứa nhỏ không thân với cô.

Mẹ Tằng: "Thế còn cho đứa nhỏ b.ú thì sao? Chẳng lẽ con định cho con mình uống sữa bột? Đứa cháu gái đáng thương của mẹ vốn đã sinh sớm hơn người khác, mới sinh ra đã bé như con chuột, chỉ nặng hơn bốn cân, nếu không cho b.ú sữa mẹ thì sau này còn không bằng những người khác ư?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-680.html.]

Lâm Hướng Tuyết định nói rằng cô ấy sẽ vắt sữa mẹ trước rồi cho vào tủ đông lạnh, có thể không tốt bằng sữa tươi nhưng cũng không còn cách nào khác.

Nhưng mẹ Tằng không cho cô ấy cơ hội mở miệng: "Hướng Tuyết, mẹ coi con như con gái ruột nên mới nói những lời này với con, mẹ là người đi trước, ăn muối còn nhiều hơn con ăn gạo, mẹ sẽ không hại con đâu, đối với phụ nữ chúng ta, quan trọng nhất là con cái và gia đình, nếu vì đi học mà khiến con của con gặp chuyện gì hoặc có vấn đề về sức khoẻ thì người mẹ là con có thấy áy náy trong lòng không?"

Lời nói này đã đ.â.m trúng tim Lâm Hướng Tuyết.

Mẹ Tằng thấy vẻ mặt cô ấy có phần d.a.o động, lập tức nói tiếp: "Mẹ biết con vất vả lắm mới thi đỗ đại học, không cho con đi học cũng không tốt nhưng con cái cũng quan trọng không kém, hay là thế này nhé, con xin trường hoãn nhập học một năm, đợi đến khi sức khỏe của con và đứa nhỏ đều tốt lên, mà đứa nhỏ cũng vừa cai sữa, như vậy không phải tốt hơn sao?"

Lâm Hướng Tuyết im lặng một lúc lâu mới nói: "Mẹ, con sẽ cân nhắc."

Mẹ Tằng cũng không ép cô ấy phải đưa ra quyết định ngay, vỗ nhẹ mu bàn tay cô ấy: "Được, con cứ từ từ cân nhắc."

Vừa về đến nhà, cha Tằng đã hỏi: "Nói chuyện với con dâu chưa?"

Mẹ Tằng gật đầu: "Nói rồi, nó hứa sẽ cân nhắc kỹ, tôi thấy vẻ mặt cửa nó đã bị tôi thuyết phục rồi, chắc là mười sẽ có tám đến chín là không đi học nữa."

Cha Tằng có hơi bất ngờ: "Không phải bảo nó hoãn đi học một năm sao? Sao lại thành không đi học nữa?"

Mẹ Tằng: "Tất nhiên là tôi nói với nó là hoãn lại, chỉ là nếu trong năm nay nó lại mang thai, có hai đứa con ràng buộc, nó chắc chắn không thể đi học tử tế được, nếu tiếp tục hoãn lại, phía trường cũng sẽ không vui, cho nên tôi mới nói nó không thể đi học."

Chị gái bà ta nói có một bài thuốc dân gian sinh con trai, đợi đến khi con dâu bà ta xuất viện thì bà ta sẽ theo bài thuốc đó để bồi bổ cho cô ấy.

Gần đây, đơn vị liên tục vận động mọi người thực hiện kế hoạch hóa gia đình, một số đơn vị đã bắt đầu hạn chế chỉ tiêu sinh con, bà ta lo lắng sau này nhà nước sẽ không cho sinh nhiều con nên bà ta phải để con dâu nhanh chóng sinh thêm một đứa cháu trai.

Cha Tằng: "Tôi thấy trước đây Hướng Tuyết học hành rất vất vả, cứ thế này mà không đi học nữa, có vẻ hơi lãng phí."

Mẹ Tằng trừng mắt liếc nhìn ông ta: "Có gì mà lãng phí chứ, phụ nữ quan trọng nhất là chăm lo tốt cho gia đình và con cái, học nhiều sách vở để làm gì, chuyện này đừng nói với con trai biết chưa?"

"Biết rồi biết rồi, chỉ có bà là nhiều chuyện."

"Tôi nhiều chuyện sao? Tôi làm vậy là vì ai, còn không phải vì nhà họ Tằng mấy người!"

***

TBC

Đến ngày thứ năm, gió mới giảm rõ rệt, chỉ là gió và sóng trên biển vẫn rất lớn nên tàu không thể ra khơi.

Hôm đó, Giang Lâm được gọi đến văn phòng của ủy viên chính trị Tôn.

Chỉ là vừa mới đi đến cửa văn phòng, Giang Lâm đã thấy ủy viên chính trị Tôn có vẻ không ổn, ông ấy cúi đầu, hai tay đan vào tóc.

Giang Lâm gõ cửa rồi bước vào: "Uỷ viên chính trị, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Ủy viên chính trị Tôn ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào và khàn khàn nói: "Giang Lâm, bây giờ có một nhiệm vụ giao cho cậu, tổ chức cử cậu đến đảo Khai Vân đón Cát Đại Xuyên về, Đại Xuyên, cậu ấy… Cậu ấy hy sinh rồi."

Giang Lâm lui về sau một bước, ánh mắt nhìn thẳng vào ông ấy: "Vừa rồi ủy viên chính trị nói gì? Ông nói ai hy sinh?"

Ủy viên chính trị Tôn: "Năm ngày trước, Cát Đại Xuyên bị thương khi chống lại bọn vượt biên, lúc đó trên biển đang có bão, tổ chức không thể cử tàu ra đó, mấy ngày nay tổ chức vẫn liên lạc với cậu ấy bằng bộ đàm nhưng bên kia vẫn không có hồi âm, tổ chức đoán rằng Cát Đại Xuyên có lẽ đã hy sinh rồi."

Loading...