Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 678

Cập nhật lúc: 2025-03-30 08:29:01
Lượt xem: 8

"Được, vậy thì cùng đi đi!"

Chị Lôi là người thẳng thắn, nhất là khi thấy Bạch Du có tấm lòng muốn cống hiến vì đảng vì dân lại càng thêm quý mến con người cô, sao có thể từ chối.

TBC

Bạch Du nói với bà nội một tiếng, bà nội biết cô đi nấu cơm cho bộ đội cũng đồng ý, còn bảo cô đừng lo lắng cho hai đứa trẻ, bà sẽ chăm sóc chúng chu đáo.

Bạch Du đương nhiên tin tưởng bà nội, hơn nữa ngôi nhà trước đây đã được gia cố, lúc này bão cũng đã nhỏ đi, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn.

Cô nhóc biết mẹ đi làm việc, tuy rất không nỡ nhưng rất ngoan ngoãn không khóc lóc, chỉ ôm mặt Bạch Du hôn một cái: "Mẹ, con ở nhà đợi mẹ về."

Tim Bạch Du lập tức tan chảy, hôn cô nhóc một cái rồi theo chị Lôi đến tiệm cơm.

Trên đường đi, Bạch Du thấy không ít người giống chị Lôi, xách theo nhiều đồ đạc đến tiệm cơm, thấy cô giúp chị Lôi xách đồ, mọi người đều nở nụ cười thân thiện với cô.

Đến tiệm cơm, từ xa đã thấy mọi người đang hăng hái làm việc: có người bê bàn ghế, có người khiêng nồi cơm lớn, cũng có người gánh nước chuẩn bị rửa rau cắt thịt.

Sự xuất hiện của Bạch Du không gây được nhiều sự chú ý.

Thường ngày tiệm cơm bày đầy bàn ghế, giờ thì trống rỗng, trừ những thứ được chuyển ra ngoài để đồ, còn thiếu không ít bàn ghế, Bạch Du không khỏi lấy làm lạ.

Chị Lôi như hiểu được sự nghi ngờ của cô, mở miệng giải thích: "Bộ đội làm nhiệm vụ bên ngoài 24 giờ, mệt thì nằm trên đất một lúc nhưng bây giờ trời mưa, đất vừa lạnh vừa ẩm ướt, ngủ dễ bị bệnh nên mọi người chuyển bàn ghế đến bãi đất trống gần nơi họ làm việc, khi họ mệt có thể nằm trên bàn ghế để ngủ, tuy không thoải mái nhưng ít nhất cũng không dễ bị bệnh."

Bạch Du bừng tỉnh: "Đúng là cách hay."

Lính bộ đội là những người hoà nhã thân thiện, mỗi lần gặp nguy hiểm, họ luôn là những người xông pha tuyến đầu.

Nhất là lúc nghĩ đến Giang Lâm đang ở trong số họ, Bạch Du càng nóng lòng muốn làm điều gì đó.

Chị Lôi cũng không chậm trễ, đặt đồ ăn mang theo sang một bên rồi tham gia vào hàng ngũ làm việc.

Vì mọi người thấy Bạch Du trông "yểu điệu thục nữ", cho rằng cô không chịu được vất vả nên sắp xếp cho cô công việc nhẹ nhàng nhất - rửa rau.

Bạch Du không phàn nàn, càng không tranh giành làm việc, mọi người sắp xếp cho cô làm gì thì cô làm nấy.

Việc rửa rau quả thực không khó nhưng rửa sạch được hay không, động tác có nhanh nhẹn hay không, vẫn có sự khác biệt.

Ban đầu mọi người đều không mấy tin tưởng Bạch Du, cho rằng cô là người thành phố, chưa từng chịu khổ, dù biết nấu cơm cũng không bằng những người nhà bộ đội trên đảo, ai ngờ cô làm việc còn gọn gàng sạch sẽ, còn nhanh nhẹn hơn chị Lôi.

Rau cải nhặt xong rửa sạch rồi vẩy nước, mỗi động tác đều đẹp mắt, rau cũng rửa sạch sẽ, không ai nghĩ rằng sau mấy tiếng đồng hồ ngồi xổm trên đất, rửa đến nỗi cả hai bàn tay nhăn nheo mà cô không phàn nàn câu nào, cũng không dừng lại nghỉ ngơi.

Mọi người không khỏi nhìn cô với con mắt khác.

Ngay cả chị Lôi cũng cảm thấy mình nhìn lầm người.

Ngay lúc này, trong đội thái rau đột nhiên vang lên một tiếng kêu đau, mọi người ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy một chị lớn tuổi đang cắt rau đã cắt trúng đầu ngón tay khiến m.á.u chảy đầm đìa.

Mọi người vội bỏ việc trên tay xuống, người tìm thuốc, người giúp cầm m.á.u nhưng vết thương trên tay chị ấy quá sâu, nếu lát nữa vẫn không cầm được m.á.u thì phải đến trạm xá xử lý mới được.

Mọi người cũng không dám chậm trễ, vội sắp xếp hai người đưa chị ấy đến bệnh xá dã chiến.

Sau khi chị ấy đi, đội thái rau thiếu đi một người.

Việc thái rau hầu như ai ở đây cũng làm được nhưng không phải ai cũng cắt nhanh và chuẩn, thái chậm sẽ làm chậm tiến độ của đội xào rau, thái quá to cũng không dễ chín, hơn nữa thái rau cũng có rủi ro, chị lớn tuổi vừa nãy chính là một ví dụ, chỉ cần sơ sẩy một chút là rất có thể cắt vào tay mình.

Mọi người nhìn nhau, đang bàn bạc xem nên điều người từ đội nào sang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-678.html.]

Ngay tại lúc này, Bạch Du đứng dậy: "Hay là để tôi thái cho."

Lời vừa dứt, xung quanh im lặng vài giây.

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Bạch Du, trên mặt đều hiện rõ cùng một câu hỏi - cô có làm được không?

Những người sống xung quanh Bạch Du biết cô nấu ăn ngon nhưng nhiều người khác thì không biết.

Bạch Du cười nhạt: "Thử rồi sẽ biết."

Nói xong cô bước tới, cầm lấy con d.a.o để bên cạnh rửa sạch bằng nước, sau đó cầm một củ khoai tây lên cắt.

Mọi người thấy vậy thì ngây người, kỹ thuật dùng d.a.o này...

Đừng nói là chị lớn tuổi cắt rau vừa nãy không bằng, ngay cả tất cả các chị lớn tuổi cắt rau ở đây cộng lại cũng không bằng cô, e rằng chỉ có đầu bếp Diêu ở tiệm cơm mới có thể so sánh với cô.

Chỉ thấy Bạch Du giơ d.a.o lên hạ d.a.o xuống, động tác gọn gàng lưu loát, những sợi khoai tây cắt ra vừa nhỏ vừa đều, còn đều hơn cả cắt bằng máy, đủ thấy kỹ thuật dùng d.a.o của cô vững đến mức nào.

Mọi người nhìn mà chậc lưỡi khen ngợi, không ngờ cô trông yếu đuối, tuổi cũng còn nhỏ mà kỹ thuật dùng d.a.o lại điêu luyện đến vậy.

Thấy Bạch Du thái rau nhanh lại đẹp, công việc này lập tức được giao cho cô, chỉ là Bạch Du chưa làm được bao lâu thì đã bị đầu bếp Diêu gọi vào trong làm đồ ăn.

Thấy Bạch Du vào bếp, một loạt ánh mắt tò mò mới lại đổ dồn về phía cô.

Nhưng đầu bếp Diêu không giải thích với mọi người mà nhìn Bạch Du nói: "Đồng chí Bạch, thịt ba chỉ của hôm nay giao cho cô."

Bạch Du gật đầu đồng ý: "Không thành vấn đề."

Thịt ba chỉ đã được rửa sạch, Bạch Du cắt thịt ba chỉ và thịt thăn lưng thành từng miếng vuông, thịt ba chỉ để dành cho cán bộ chiến sĩ ăn, mấy ngày nay họ tiêu hao thể lực rất lớn, cũng rất mệt nên Bạch Du cố ý cắt thịt ba chỉ thành từng miếng to.

Như vậy ăn mới đã, mới no.

"Em gái, cô cắt thịt ba chỉ to quá, luộc lâu sẽ không ngấm gia vị, luộc lâu hơn thì thịt bên ngoài lại dễ bị dai, những miếng thịt ba chỉ sau cô cắt nhỏ lại đi."

Một đầu bếp nam trung niên bên cạnh thấy cô cắt thịt ba chỉ to và vuông như vậy, tưởng Bạch Du là người không biết nấu ăn, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

Bạch Du biết đối phương tốt bụng nhắc nhở mình nhưng cô rất tự tin: "Cám ơn đồng chí, nhưng tôi biết cách nấu thịt ba chỉ, đảm bảo vừa ngấm gia vị vừa không bị dai, lát nữa nấu xong anh thử xem."

Đầu bếp nam trung niên nghe vậy thì ngượng ngùng nhếch mép, không nói gì nữa.

Người thời này nói chuyện đều rất khiêm tốn, ngay cả khi có người khen con mình thì người làm cha mẹ cũng vội vàng phủ nhận rồi nói thêm vài khuyết điểm để hạ thấp con mình, huống chi là khen mình.

Hành vi tự khen mình như vậy của Bạch Du trong mắt đầu bếp nam trung niên chính là kiểu nghé con mới sinh không sợ cọp, quá mức tự tin.

Không biết là ai lẩm bẩm một tiếng: "Nói khoác lác thế, cẩn thận lát nữa tự vả vào mặt mình!"

Nói là thì thầm nhưng giọng nói lại không nhỏ, Bạch Du đứng bên cạnh đương nhiên nghe thấy nhưng cô không giải thích.

Giải thích là hành động vô nghĩa nhất, chỉ có thể hiện thực lực tuyệt đối mới có thể khiến đối phương ngoan ngoãn ngậm miệng.

Vì lượng thức ăn phải làm quá nhiều nên tạm thời phải chuyển đến rất bếp than từ nhà dân, bếp than không có lửa, đồ ăn làm ra không ngon bằng đun bằng củi, may mà bếp của Bạch Du là bếp củi.

Cô đun nóng nồi, tiếp đó cho một thìa dầu lạnh vào nồi rồi cho hành, gừng, tỏi và gia vị vào, sau đó đun nhỏ lửa.

Đồ ăn có ngon hay không là phụ thuộc vào hai điểm, một là nguyên liệu có tươi hay không, hai là lửa.

Thịt lợn dùng trong bếp là lợn nhà mới g.i.ế.c hôm nay, không giống như lợn nuôi bằng thức ăn công nghiệp đời sau, thịt lợn vừa tươi vừa mềm, lại không có mùi hôi khó chịu, nhìn là biết thịt ngon.

Loading...