Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 675

Cập nhật lúc: 2025-03-30 08:28:56
Lượt xem: 7

Bạch Du không biết là anh ta bận chuyện nên tới trễ hay là đã quên mất cuộc hẹn, đầu năm nay không có điện thoại không được tiện lắm. Nhưng cô cảm thấy cho dù đối phương bận chuyện tới muộn thì cũng nên cho người tới thông báo với cô một tiếng, không phải để cô leo cây thế này.

Bạch Du rất phiền não.

Cô nghĩ lần này mình đã gặp được một người hợp tác đáng tin cậy, không ngờ lại là một người bất tín.

Một thư ký Lâm, một thư ký Trương, giờ lại thêm một Âu Dương Văn Khiên, người nào cũng không đáng tin cậy, thật sự là đủ lắm rồi.

Sau khi sắc trời đã tối mịt, bên Âu Dương Văn Khiên vẫn chưa có một chút tin tức nào, Bạch Du lặng lẽ cho anh ta một dấu “X” trong lòng, quyết định đổi một con đường khác.

Ba công xã phù hợp nhất đều thất bại, Bạch Du suy xét có nên cho điều kiện thấp xuống không, nghĩ tới những công xã có khoảng cách xa kia.

Những từ thái độ của ba công xã này, nếu cô muốn dùng đồ khảm xà cừ để thuyết phục bọn họ, rõ ràng là một chuyện không dễ.

Bạch Du thật sự không nghĩ được là còn cách nào để thuyết phục bọn họ, cô suy nghĩ cả nửa ngày nhưng vẫn không nghĩ ra, cô thở dài, nếu thật sự không được thì chờ thêm hai năm, sau khi cô tốt nghiệp sẽ tự làm một mình.

Thật ra là sau khi tốt nghiệp rồi làm một mình thì sẽ tự do hơn, có điều thời cơ tốt đã bị người khác nhanh chân chiếm trước, vả lại cô còn không có một chút kinh nghiệm nào. Nói cách khác, nếu chờ tới khi tốt nghiệp rồi mới làm thì cô sẽ bị mất ưu thế.

Nếu thật sự như vậy thì cũng không còn cách nào khác.

Chẳng qua là không chờ Bạch Du xuất phát lần nữa, bão đã ập tới.

Các trường cho nghỉ sớm, các đơn vị và nhà máy ngừng làm việc, các thuyền đánh cá về cảng tránh gió, các gia đình cũng không dám ra ngoài, trữ không ít nước và lương thực trong nhà.

Đây là lần đầu tiên cô nhóc và Niệm Niệm thấy bão.

Trong đôi mắt to của Niệm Niệm tràn đầy lo âu và sợ sệt, cô bé sợ bão sẽ cuốn trôi cô bé, cô bé sẽ không thể gặp lại bà cố, cô và em gái nữa, cô bé không muốn rời xa mọi người.

Còn cô nhóc thì lại không sợ chút nào, trong đôi mắt to tròn như quả nho là sự phấn khích không thể tả được: “Chị ơi, em muốn bay! Bay giống như con diều!”

Ý của cô nhóc là khi bão tới, bão sẽ thả bay cô bé và Niệm Niệm như diều trong gió, vậy thì cô bé có thể bay vừa cao vừa xa.

Bạch Du biết được thì dở khóc dở cười.

Bão ập tới vào lúc nửa đêm, đảo Quỳnh Châu là mắt bão.

Bên ngoài mưa rền gió lớn, sấm sét vang dội, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi khiến đồ đạc đập vào tường ở bên ngoài, đồng thời có thể nghe được tiếng sóng biển gào thét đập vào bờ. Thời tiết như vậy, cây cối cũng đổ nghiêng ngả trong nháy mắt.

Một tiếng “cạch” vang lên, mất điện khiến trong phòng tối đen như mực, xoè tay ra không thấy năm ngón tay.

Lúc này cô nhóc mới biết sợ, trốn trong lòng n.g.ự.c mẹ, giọng như trẻ con đang b.ú sữa: “Mẹ ơi…”

Bạch Du vội ôm lấy cô bé, vỗ lên lưng cô bé một cách dịu dàng: “Cục cưng đừng sợ, mẹ ở đây.”

Bên ngoài mưa rền gió lớn, gió gào gió thét như muốn cuốn sạch tất cả mọi thứ, khiến người ta nghe mà sợ khiếp vía.

Giờ Giang Lâm không có ở nhà, thời điểm này, quân đội sẽ thành lập một đội ngũ tuần tra, giúp người dân chống bão.

Bạch Du đóng tất cả cửa nhà lại, còn dùng băng keo dán thành chữ “Gạo”, nhưng cô vẫn lo lắng không yên, thế là cô ôm cô nhóc xuống tầng một ngủ với bà nội.

Ngay lúc mưa gió tàn phá bữa bãi, Cát Đại Xuyên một mình canh giữ trên đảo nhận ra có điều bất ổn.

Một tia sét làm nổ tung nóc nhà, tiếng động to đến nỗi muốn c.h.é.m đôi bầu trời.

Một giây sau, anh ấy nghe thấy mấy căn phòng ở bên cạnh truyền tới tiếng cửa sổ thủy tinh vỡ vụn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-675.html.]

Lúc này Cát Đại Xuyên không dám ra ngoài, bên ngoài gió rất lớn, ngay cả những cái cây nhỏ cũng bị nhổ tận gốc, nếu ra ngoài vào lúc này, rất dễ bị đồ đạc đập trúng.

Lúc này bên ngoài chợt vang lên một tiếng “bụp”, ngay sau đó truyền tới một tiếng kêu đau.

Có người!

Cát Đại Xuyên chắc chắn mình không nghe nhầm.

Âm thanh vừa rồi là tiếng kêu đau đớn của con người chứ không phải tiếng chuột hay tiếng rắn gì cả.

Đảo Khai Vân không có nước, không có điện, càng không có người dân sinh sống, là đảo hoang. Mặc dù thỉnh thoảng sẽ có một vài tàu đánh cá hết nước hay cạn lương thực đến cầu cứu, nhưng trước khi cơn bão ập đến thì tất cả tàu đánh cá đều quay trở lại bến cảng để tránh bão. Nói cách khác, vào lúc này, đặc biệt là trong thời tiết xấu như vậy, hiếm có tàu đánh cá nào đến đây.

Cho nên người tới chẳng biết là người tốt hay xấu.

Lúc này trong phòng tối om tới mức không thấy năm ngón tay, thường thì lúc này anh ấy sẽ thắp một ngọn đèn dầu, sau đó viết nhật ký và thư, nhưng tối nay anh ấy không thắp đèn, vì anh ấy không biết cơn bão này sẽ kéo dài bao lâu.

Đảo Khai Vân cách đất liền tầm mười lăm hải lý, một khi có bão và sóng lớn, anh ấy sẽ không thể rời đảo, tàu tiếp tế cũng không có cách nào có thể đến đưa vật tư cho anh ấy, cho nên anh ấy phải tiết kiệm.

Cát Đại Xuyên nín thở, ngồi dậy rời khỏi giường mà không phát ra tiếng động nào, sau đó chậm rãi cầm chiếc bộ đàm đặt bên cạnh giường lên và giắt bên hông, cuối cùng cầm côn sắt đang để trên mặt đất, làm xong hết anh ấy mới rón rén đi về phía sau cánh cửa.

TBC

Anh ấy áp tai vào cánh cửa gỗ, gió biển bên ngoài đang gào thét, tiếng sóng lớn đập vào đá không ngừng vang lên ầm ầm, nhưng không có tiếng nói hay tiếng bước chân, như thể tiếng kêu đau đớn vừa rồi chỉ là do anh ấy tưởng tượng thôi vậy.

Ngay sau đó, có tiếng cửa kính vỡ vang lên từ doanh trại vắng vẻ bên cạnh, Cát Đại Xuyên cảm thấy tim mình bỗng rơi độp xuống.

Anh ấy không biết cửa kính bị vỡ do bão, hay do người trên đảo làm vỡ nữa.

Có bao nhiêu người đến đây?

Mục đích của đối phương là gì?

Mình nên làm gì bây giờ? Nên chờ đợi diễn biến tiếp theo hay nên chủ động lao ra?

Không khí rất căng thẳng, cổ họng Cát Đại Xuyên nghẹn lại, đầu óc quay cuồng.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài không có động tĩnh gì nữa, Cát Đại Xuyên quyết định đi ra ngoài xem chuyện gì xảy ra.

Anh ấy không thể ở mãi trong phòng như con rùa rút đầu, nếu chỉ là thần hồn nát thần tính thôi thì tốt. Nhưng nếu có người không rõ tốt xấu tới, dù mục đích của đối phương là gì anh ấy cũng không thể để đối phương thực hiện được.

Anh ấy, thề sẽ bảo vệ an ninh của đất nước cho đến chết!

Nghĩ vậy, Cát Đại Xuyên lặng lẽ mở cánh cửa gỗ ra.

Cánh cửa gỗ phơi nắng gió nhiều ngày, cũng nhiều năm không tu sửa lại nên vừa đẩy ra một cái đã phát ra tiếng "kẽo kẹt". Cũng may bên ngoài gió to sóng lớn, cho nên tiếng mở cửa cũng được che lấp đi.

Bên ngoài không có ánh trăng, cũng không có ánh đèn, tối đen như mực.

Cát Đại Xuyên cầm côn sắt và rón rén bước ra ngoài, ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh, trên hòn đảo hoang chỉ có gió biển đang gào thét, không thấy một bóng người nào.

Gió biển thổi quá mạnh, đến nỗi vừa bước ra ngoài anh ấy suýt bị thổi bay. Mặc dù vậy, anh ấy vẫn mang côn sắt đi kiểm tra khu vực xung quanh. Gió thổi rất mạnh, có nhiều lần xém chút nữa là anh đã bị gió thổi bay và rơi xuống vách đá rồi.

Tin xấu là: không nhìn thấy ai.

Tin tốt là: không thấy có nhiều người.

Điều này có nghĩa là, nếu thực sự có người đến đảo thì sẽ không quá đông. Nếu như vậy thì anh ấy vẫn có khả năng chống chọi với đối thủ một chút.

Nghĩ thế, anh ấy đưa mắt nhìn bảy tám doanh trại vẫn chưa tuần tra, sau đó di chuyển ra phía sau.

Loading...