Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 673
Cập nhật lúc: 2025-03-30 01:28:52
Lượt xem: 10
Cho dù cô ấy muốn làm công việc thật tốt thì cô ấy vẫn lo mình làm không tốt, từ đó phụ tấm lòng của Bạch Du.
Bạch Du không vội phản bác mà chỉ hỏi: “Cô có biết chữ không?”
Phùng Chiêu Đệ run lên rồi gật đầu: “Biết, tôi có bằng tốt nghiệp Trung học Cơ sở, cả đọc lẫn viết đều không có vấn đề.”
Bạch Du tiếp tục hỏi: “Sức khỏe của mẹ cô không được tốt, mấy đứa em gái vẫn còn nhỏ nên cần cô chăm sóc, bọn họ chỉ làm liên lụy cô, chẳng lẽ cô không có ý định vứt bỏ bọn họ ư?”
Phùng Chiêu Đệ nhíu mày, lắc đầu nói: “Đương nhiên là tôi sẽ không vứt bỏ bọn họ! Bọn họ là người thân duy nhất của tôi, nếu ngay cả mẹ và em gái của mình cũng không quan tâm thì chẳng phải còn không bằng súc sinh ư?”
Bạch Du gật đầu: “Cô xem, cô biết đọc và biết viết, còn có cả bằng tốt nghiệp Trung học Cơ sở, chỉ riêng điểm này là cô đã vượt qua rất nhiều người đàn ông, có rất nhiều người đàn ông còn không biết viết cả tên của mình. Cô là người rất có trách nhiệm, cho dù người nhà chỉ làm liên lụy cô thì cô cũng chưa từng có ý định vứt bỏ bọn họ, cô như vậy sao lại không giỏi cho được?”
Lần này không chỉ có cổ họng Phùng Chiêu Đệ nghẹn đắng mà cô ấy cảm giác trái tim cũng nghẹn lại, chóp mũi cay cay. Thật lâu sau, cô ấy nói bằng giọng điệu nghẹn ngào: “Từ trước tới nay chưa có ai khen tôi như vậy.”
Bạch Du: “Không cần người khác khen cô mới được, cô có thể tự khen bản thân, mỗi ngày tìm một điểm để khen bản thân, dù sao khen bản thân cũng không tốn một xu nào của cô có đúng không?”
Phùng Chiêu Đệ không nhịn được mà bật cười khi nghe câu cuối cùng: “Cô nói đúng, khen bản thân không tốn một xu nào, sau này tôi sẽ tự khen mình mỗi ngày.”
Bạch Du: “Đối với công việc mà tôi vừa nói, bây giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn xác định nên cô đừng ôm hi vọng quá lớn, chẳng qua là đất nước của chúng ta càng ngày càng phát triển, cơ hội kiếm việc cũng càng ngày càng nhiều. Thế nên cho dù bây giờ không có công việc thì chắc chắn sau này cô cũng có thể kiếm được công việc khác, chẳng qua là trước lúc đó, tôi cảm thấy cô có thể nhân cơ hội để học thêm vài thứ.”
Phùng Chiêu Đệ cảm thấy Bạch Du là sinh viên, chắc chắn lời cô nói rất có lý: “Vậy cô cảm thấy tôi học gì mới tốt?”
Bạch Du: “Cô có từng học tiếng Anh ở trường không?”
Trên mặt Phùng Chiêu Đệ lộ vẻ khó xử, cô ấy gãi đầu rồi nói: “Tôi từng học qua rồi nhưng tiếng chim này cứ như sách trời, tôi nghe không hiểu, tôi đã trả mấy thứ được học cho giáo viên từ lâu rồi.”
Bạch Du bị dáng vẻ của cô ấy làm tức cười: “Tôi sẽ ở lại đây suốt mùa hè, nếu như cô muốn học thì tôi có thể dạy cho cô.”
Cô cảm thấy nhân phẩm của Phùng Chiêu Đệ không tệ, cô ấy là một người đáng tin, do đó một khi có cơ hội, cô đồng ý cung cấp công việc cho cô ấy nhưng đối với việc cô ấy có muốn bổ túc bản thân, tăng kiến thức và năng lực của mình hay không, cô dừng ở đây là được.
Không thể đè đầu trâu uống nước, bạn không thể ép người khác học tập và tiến bộ.
“Được, nếu tôi có thời gian thì sẽ tới. Cảm ơn cô, Bạch Du!”
Phùng Chiêu Đệ nhớ lại cảnh tượng đau khổ trước đây khi học tiếng Anh thì da đầu tê dại, song cô ấy vẫn gật đầu đồng ý, mặc dù học tiếng Anh rất khó, rất mệt nhưng có khổ như cuộc sống không? Có mệt như lúc ra biển bắt cá vào nửa đêm không?
Bạch Du muốn giúp đỡ cô ấy, cô ấy đã gặp được quý nhân, nếu cô ấy không trân trọng cơ hội tốt như vậy thì cô ấy đáng sống khổ cực cả đời!
Sau khi Phùng Chiêu Đệ rời đi, Bạch Du làm tôm đất thành một mâm đồ ăn ngon theo cách cô ấy đã nói.
Không ngờ tôm đất sau khi được hấp chín có mùi vị không tệ, ăn rất ngon, vả lại bề ngoài cũng không giống xi măng. Bà nội và Niệm Niệm ăn không quen, cuối cùng cả một mâm tôm đất đều vào trong bụng cả nhà ba người của bọn cô.
Sau khi trở về đảo Quỳnh Châu, cô nhóc cứ đòi ngủ chung với bọn cô, Bạch Du muốn cho hai cha con ở bên nhau nhiều thêm nên đương nhiên là cô sẽ không ôm cô bé đi.
TBC
Nhưng tối nay sau khi cô tắm xong, vừa lên lầu hai thì thấy cô nhóc cầm một thứ trong tay, còn đang định bỏ vào miệng để thổi, thấy cô lên thì cô bé phấn khích giơ thứ trong tay lên: “Mẹ ơi, thổi bong bóng.”
Bong bóng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-673.html.]
Bong bóng ở đâu ra?
Bạch Du nhớ trong nhà không có ai mua bong bóng cho cô bé, cô bước qua với tâm trạng nghi ngờ, không nhìn không sao, nhìn rồi thì khó xử.
Đó nào phải bong bóng, rõ ràng là áo mưa!
“...”
Bạch Du vội lấy áo mưa trong tay cô bé rồi dụ dỗ: “Cục cưng, chúng ta đừng chơi bong bóng, mẹ dạy con hát có được không?”
Giọng của cô nhóc vừa đáng yêu vừa ngọt ngào, vả lại còn rất chuẩn nên rất thích hợp với việc ca hát. Nhưng bình thường cô bé sẽ không mở miệng hát tùy tiện, muốn cô bé hát thì phải dùng đồ tốt mới dụ dỗ được.
Chẳng qua là cô bé rất vui vẻ học hát, quả nhiên sau khi nghe cô nói như thế, sự chú ý của cô nhóc lập tức bị dẫn dắt.
Hai mẹ con nằm trên giường, đầu tựa đầu, một người dạy một câu, một người hát một câu: “Từng ngôi sao đua nhau tỏa sáng, cả bầu trời đều là những ngôi sao…”
Giang Lâm vừa tắm xong đã nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, khóe miệng không khỏi cong lên.
Sau khi cô nhóc ngủ, Bạch Du tựa vào trong lồng n.g.ự.c của Giang Lâm, kể chuyện cô làm trong mấy ngày nay và chuyện cô muốn làm trong tương lai.
Khi nói những lời này, thật ra trong lòng của cô có chút lo lắng không yên, bởi vì trước lúc đó cô không có bàn bạc với anh, vả lại một khi xử lý xong mọi chuyện thì sẽ đồng nghĩa với việc cô trở nên càng bận rộn thêm, so ra thời gian làm bạn với người nhà cũng sẽ trở nên ít đi.
Dường như Giang Lâm đã nhìn ra sự lo lắng không yên của cô, anh cúi đầu xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên mái tóc của cô: “Em muốn làm gì thì làm, nếu không thành công cũng không sao cả, vì có anh ở đây rồi.”
Bạch Du đổi tư thế nhìn về phía anh: “Ngộ nhỡ em tiêu sạch tiền trong nhà cũng không sao ư?”
Giang Lâm: “Không sao, anh kiếm được tiền, anh sẽ không để mẹ con các em phải chịu đói.”
Trong lòng Bạch Du mềm mại và ấm áp, cô vươn tay ôm lấy vòng eo gầy khỏe mạnh của anh: “Anh tốt quá.”
Đời trước cho dù cô muốn làm gì thì cũng bị Giang Khải và Lâu Tú Anh phản đối, có đôi khi còn bị giễu cợt và khiêu khích. Cô rất may mắn khi có thể sống lại được một lần nữa, càng may mắn khi đã chọn Giang Lâm ở đời này.
Ai ngờ giây sau Giang Lâm đã nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt sâu thẳm: “Ngoài điều này, em không còn chuyện gì muốn nói với anh nữa à?”
Bạch Du giật mình rồi lắc đầu: “Không còn.”
Giang Lâm: “Thật sự không có?”
Lúc này Bạch Du mới cảm thấy có chỗ không đúng, giọng điệu có phần ngoan ngoãn: “Có phải anh đã nghe bên Nguy Hán Nghị nói gì không?”
Giang Lâm cau mày kiếm lại: “Em nói đi? Tại sao lại không nói cho anh?”
Bạch Du: “Không phải em không muốn nói cho anh mà là không muốn để anh phải lo lắng, mọi chuyện đã qua và cũng đã giải quyết xong xuôi, em cảm thấy không cần phải nói.”
Giang Lâm nghiêm túc nhìn cô: “Bạch Du, em và con là những người quan trọng nhất đối với anh, không thể ở bên chăm sóc đã khiến anh rất khó chịu. Nếu một ngày nào đó em và con lâm vào cảnh không an toàn, anh không thể bảo vệ được, vậy em bảo anh sống làm sao đây?”
Bạch Du nhìn vào đôi mắt anh, không thấy sự lên án cô bên trong, trái lại là sự tự trách sâu sắc của anh dành cho bản thân, trái tim cô như bị thứ nào đó đ.â.m vào, cô càng ôm chặt lấy anh: “Em xin lỗi, lần này là lỗi của em, sau này em sẽ nói cho anh nghe mọi chuyện.”