Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 660
Cập nhật lúc: 2025-03-30 08:28:12
Lượt xem: 23
Ai ngờ cô ấy bị vồ ếch chụp hụt, điều càng khiến cô ấy không ngờ tới là chị họ đi tìm Bạch Du.
Cảnh Phỉ trừng to đôi mắt như cái chuông đồng: “Bác gái cả, chị họ đi tìm Bạch Du để làm gì?”
Trong lòng cô ấy cảm thấy rất hoảng sợ, lần trước chị họ tặng thứ quý báu như vậy cho Bạch Du đã đành, giờ đầy ít khi được nghỉ mà cô ấy lại đi tìm Bạch Du, quan hệ của bọn họ tốt như vậy từ khi nào chứ.
“Cháu cũng biết chị họ của cháu là đồ tham ăn mà, nghe nói cô gái Bạch Du nấu ăn rất ngon, chị họ của cháu đã tới nhà của cô gái kia để ăn cơm rồi.”
Cảnh Phỉ: “...”
Một giây sau, cô ấy không chờ bác gái cả lên tiếng thì Cảnh Phỉ đã xông ra ngoài, cô ấy muốn đi tìm Bạch Du, cô ấy muốn đi tìm chị họ, cô ấy không thể để bọn họ ở chung với nhau được.
Chẳng qua là khi cô ấy vọt ra đường thì ngơ ra, bởi vì cô ấy không biết nhà của Bạch Du ở đâu.
Huhuhu, cô ấy cảm thấy chị họ của mình sắp bị Bạch Du cướp mất rồi.
***
Sau khi Giang Khải xuất viện, anh ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị tới thành phố Quảng để tìm Bạch Du.
Nhưng tất cả số tiền của anh ta đã bị trộm mất, ngay cả tiền để thuê cũng không có, chứ đừng nói chi là đi tìm Bạch Du.
Chẳng qua là vận may của anh ta không tệ, thế mà lại được người đàn bà góa chồng coi trọng, người đàn bà góa chồng có chút sắc đẹp nhưng quan trọng là… Người đàn bà góa chồng có tiền!
Người đàn bà góa chồng đã lấy chồng được hai lần, hai người chồng trước đều làm công việc trong đơn vị chính phủ, bởi vì tai nạn lao động nên số tiền trợ cấp từ đơn vị không nhỏ, cộng thêm việc tiền lương của hai người chồng trước cũng rất cao nên trong tay người đàn bà góa chồng có không ít tiền.
Nếu là lúc trước thì chắc chắn Giang Khải sẽ coi thường loại đàn bà góa chồng thế này, chẳng qua là bây giờ anh ta như cá mắc cạn, anh ta điện thoại về nhà nhưng cha mẹ lại không chịu cho anh ta tiền.
Không có tiền thì nửa bước cũng khó đi.
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh ta chỉ có thể chọn hy sinh nhan sắc… Theo người đàn bà góa chồng.
Đương nhiên là có kinh nghiệm bị lừa từ lần trước nên lần này anh ta rất cảnh giác, vì để xác định người đàn bà góa chồng thật sự có tiền không, anh ta tìm mọi cách nghe ngóng thân phận của người đàn bà góa chồng, đồng thời âm thầm theo dõi người đàn bà góa chồng về nhà.
Nhà của người đàn bà góa chồng ở đại viện trong cơ quan, nghe nói là nhà của người chồng thứ của cô ta để lại.
Sau khi xác định xong, lúc này anh ta mới khẳng định mối quan hệ người yêu với người đàn bà góa chồng.
Nhưng phương diện đàn ông của anh ta đã không dùng được từ lâu, vì để tránh bị phát hiện dẫn tới chuyện con vịt đã tới miệng còn bay mất nên Giang Khải kiên quyết tránh khỏi chuyện ở chung một phòng với người đàn bà góa chồng.
Song có điều kỳ lạ là dường như người đàn bà góa chồng kia không sốt ruột, mặc dù cô ta đã hơn ba mươi tuổi nhưng lại không như hổ như sói chút nào.
Chẳng mấy chốc hai người đã thân nhau.
Điều càng khiến Giang Khải vui mừng là người đàn bà góa chồng đồng ý tới thành phố Quảng với anh ta.
Thế là trong một ngày trời trong nắng ấm, người đàn bà góa chồng xách vali đã đóng gói xong, sau đó lên một chiếc xe vận tải cùng với Giang Khải.
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-660.html.]
Hiệu suất làm việc của Cảnh Anh rất cao, chưa được một tuần lễ là cô ấy đã tìm được hai cái máy rửa cát chạy bằng điện mới tinh.
Nhưng giá cả của hai cái máy rửa cát này không rẻ, tổng cộng là Bạch Du đã sử dụng gần năm trăm đồng.
Mặc dù có chút nhức nhối nhưng Bạch Du biết trong tương lai những thứ này có thể mang lại cho cô giá trị lên tới hàng ngàn hàng trăm lần, vừa nghĩ vậy, cô đã không cảm thấy nhức nhối nữa.
Nếu đã muốn tham gia Hội chợ Quảng thì phải chế tác các tác phẩm thật nhanh.
Bạch Du đi mua dụng cụ và vật liệu cần để thêu thùa, sau đó gửi toàn bộ tới đảo Quỳnh Châu qua bưu điện.
Thời tiết càng ngày càng nóng, sắp tới tháng bảy.
Kỳ thi Đại Học lần thứ hai chuẩn bị bắt đầu.
Ngay lúc này, cuối cùng Bạch Du cũng nhận được thư trả lời của Lâm Hướng Tuyết.
Trong bức thư viết… Bạch Du, mình quyết định tham gia kỳ thi Đại Học.
TBC
Bạch Du thấy nội dung trong thư, trong lòng vô cùng xúc động.
Lâm Hướng Tuyết xảy ra chuyện vào đầu tháng ba, lúc đó cô đã viết thư, cùng với không ít đồ bổ gửi đi nhưng mãi không nhận được thư hồi âm của Lâm Hướng Tuyết.
Cô đã hỏi thăm chị dâu của cô ấy, lúc đó Lâm Hướng Tuyết vì băng huyết do sinh non mà vào viện, ở viện ba ngày thì được gia đình đón về.
Biết tình hình sức khỏe của cô ấy không sao, Bạch Du mới yên tâm không viết thư hỏi thăm nữa.
Có những người khi gặp chuyện không như ý, họ sẽ không nghĩ đến việc than thở với người khác, mà họ sẽ như những con vật nhỏ bị thương tự thu mình lại rồi từ từ l.i.ế.m vết thương của mình.
Cô là người như vậy, Lâm Hướng Tuyết cũng là người như vậy, nên cô có thể hiểu được tại sao Lâm Hướng Tuyết không hồi âm cho cô, cũng sẵn sàng cho cô ấy thời gian chờ cô ấy dần hồi phục.
Chỉ là cô không ngờ Lâm Hướng Tuyết lại cho cô một bất ngờ lớn như vậy, thế mà cô ấy quyết định đi thi đại học.
Thật là quá tốt!
Trước đây cô đã nhiều lần khuyên Lâm Hướng Tuyết đi thi đại học nhưng đều bị cô ấy lấy đủ mọi lý do từ chối, sau đó cô không khuyên nữa, dù sao thì dù là bạn thân đến mấy, cũng phải tôn trọng nguyện vọng của đối phương.
Trong thư, Lâm Hướng Tuyết xin lỗi cô vì đã lâu không hồi âm trước tiên, sau đó kể cho cô chuyện sinh non.
Cũng như Bạch Du đoán, Lâm Hướng Tuyết suýt sinh non là có liên quan đến người phụ nữ tên Đồng Dương Vi kia, từ khi Đồng Dương Vi gả cho em chồng Lâm Hướng Tuyết thì nhà họ Tằng không còn ngày nào yên ổn.
"Chú em của tớ không hề yêu Đồng Dương Vi, hoàn toàn là bị ép cưới cô ta, dù sao thì hai người đã ôm nhau ngủ với nhau rồi, nếu em ấy không cưới Đồng Dương Vi thì sẽ bị coi là lưu manh, đến lúc đó mất việc thì không sao, bị đưa đi nông trường mới là chuyện lớn, thế mà chưa hết, vợ chưa cưới của chú em tớ có vẻ như thấy mọi chuyện chưa đủ loạn, đã chia tay rồi còn quay lại, dây dưa với chú em của tớ, đương nhiên Đồng Dương Vi không phải dạng vừa, hai người hai ngày cãi nhau một lần, ba ngày cãi nhau một trận, trong nhà ngày nào cũng gà bay chó sủa."
"Nhưng tớ thực sự ghét c.h.ế.t cái người phụ nữ Đồng Dương Vi này, tớ Lâm Hướng Tuyết chưa bao giờ chửi người, càng không chửi những người cùng là phụ nữ nhưng Đồng Dương Vi, đó chính là một con điếm! Cô ta không những nói những lời kỳ lạ trước mặt tớ, còn cố tình gọi chồng tớ là 'anh Lâm' ngay trước mặt tớ, hai người đã trở thành quan hệ bác và em dâu, còn gọi anh anh em em, đây không phải là cố tình làm người ta buồn nôn sao?"
"Tớ đã kể chuyện này với chồng và mẹ chồng tớ, Đồng Dương Vi bị dạy dỗ nên im lặng một thời gian, chỉ là hôm đó cô ta đột nhiên chạy đến trước mặt tớ, còn lấy ra một lá thư nói là thư tỏ tình mà chồng tớ từng viết cho cô ta, chữ viết trên lá thư đúng là của Tằng Cảnh Lâm, lúc đó tớ chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, cả người đều choáng váng, tớ cảm thấy bị tổn thương, lại thấy buồn nôn, lập tức muốn đi tìm Tằng Cảnh Lâm hỏi cho ra nhẽ, ai ngờ trên sàn nhà có một vũng nước, vì không nhìn rõ nên tớ trượt chân ngã, từ đó phải vào viện, may mà đứa bé không sao, nếu không thì tớ sẽ không tha cho con điếm đó!"
"Tớ nghi ngờ vũng nước đó là do con điếm đó cố tình làm, chỉ là tớ không có bằng chứng nhưng sau đó chứng minh lá thư đó không phải do Tằng Cảnh Lâm viết, mà là do chính Đồng Dương Vi viết, cô ta rất giỏi bắt chước nét chữ của người khác, chỉ là tớ thấy buồn nôn quá, nhân lúc đó tớ đã đề dọn ra nhà họ Tằng để sống riêng, nếu không thì ly hôn."
"Dưới áp lực của gia đình tớ và việc ly hôn, nhà họ Tằng đã đồng ý, tớ dọn ra ngoài ở như ý nguyện, chỉ là tớ không cảm thấy vui vẻ, khoảng thời gian đó không trả lời thư của cậu, là vì tớ cảm thấy mình so với cậu, cuộc đời tớ quá thất bại, tớ không có mặt mũi gặp cậu, thậm chí tớ còn nghĩ, cuộc hôn nhân này có phải tớ kết hôn quá vội vàng không, nếu như lúc đó tớ kiên trì... Sau đó tớ nhớ đến câu cậu từng nói với tớ rằng núi dựa núi đổ, dựa người người chạy, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình là đáng tin cậy nhất, không biết có phải đứa bé trong bụng đã cho tớ dũng khí không, tớ cảm thấy mình không thể tiếp tục sống mơ hồ như vậy nữa, tớ cũng không biết mình có thể thi đỗ hay không nhưng bất kể có thi đỗ hay không thì cũng phải thử một lần, như vậy sau này nghĩ lại cũng không hối hận."