Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 659
Cập nhật lúc: 2025-03-30 08:28:10
Lượt xem: 15
Nhưng thật sự là rất ngon, cho dù có no tới mức nổ tung thì cũng đáng.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Bạch Du dẫn Cảnh Anh tới phía dưới cái cây lớn, bọn cô nằm trên mỗi cái ghế nằm khác nhau, cô nhóc và Niệm Niệm nhảy dây ở bên cạnh.
Gió thổi qua mang theo mùi của hoa Lan Trắng, cảm giác thanh thản dễ chịu giống như trong tưởng tượng của Cảnh Anh.
Cảnh Anh nhắc tới chủ đề lần trước một lần nữa: “Em vẫn không thay đổi ý của mình ư?”
Bạch Du khựng lại, sau đó cô mới hiểu là Cảnh Anh đang nói về chuyện theo cô ấy học tập vào lần trước: “Đúng vậy, em không thay đổi.”
Cảnh Anh gật đầu đầy tiếc nuối: “Chị còn nghĩ tới chuyện nếu em đồng ý theo chị thì sau này chị sẽ không phải lo là không được ăn cơm em nấu. Nhưng nếu sau này em có chuyện cần chị giúp đỡ, chỉ cần em lên tiếng, đương nhiên là không giúp không công.”
Ngay khi nói câu cuối cùng, cô ấy chớp mắt với Bạch Du, ra dấu vô cùng lộ liễu, đó là cô ấy có thể giúp đỡ nhưng phải dùng đồ ăn ngon để làm thù lao.
Nghe cô ấy nói như vậy, Bạch Du không nhịn được mà bật cười, Nữ Thần tham ăn như vậy, thật sự là vượt xa sự tưởng tượng của cô, cô khựng lại rồi nói: “Nhưng em thật sự có chuyện cần tiền bối Cảnh giúp.”
Cảnh Anh: “Chuyện gì?”
Bạch Du: “Không phải là lần trước em đã nói rồi ư, em muốn gây dựng sự nghiệp thủ công mỹ nghệ truyền thống và ngọc trai nước ngọt rồi phấn đấu, trong số thủ công mỹ nghệ truyền thống thì có một thể loại là đồ khảm xà cừ, người yêu của em đóng giữ ở đảo Quỳnh Châu, chỗ ấy có vô số vỏ sò thiên nhiên. Trước khi tới thành phố Quảng, em có nhờ hai người có tay nghề lâu năm chế tác vỏ sò thành đồ thủ công mỹ nghệ, mọi chuyện phát triển rất thuận lợi nhưng cắt kim loại và mài giũa tốn rất nhiều công sức. Thế nên em muốn hỏi tiền bối Cảnh là có thể giúp em tìm một vài máy mài bàn đá bằng điện được không?”
Bắt buộc phải mua máy rửa cát bằng điện, thợ cả Ngũ đưa đồ thủ công mỹ nghệ tới hai lần, cô chú ý thấy ngón tay của ông ấy bị mài rách nứt nẻ.
Nhất là lúc đưa đồ tới vào lần thứ, tay phải có thêm hai vết rách rất sâu, vết rách đã nhiễm trùng nhưng ông ấy không nỡ tới bệnh viện để chữa trị, cuối cùng cô không thể nhìn được nữa nên đã kéo thầy Ngũ tới bệnh viện ép rửa sạch vết thương.
Mấy tháng nay, cô đã cho người nghe ngóng, thậm chí cô còn nhờ Nguy Hán Nghị nhưng mãi mà không có tin tức, vì lẽ đó mà bây giờ mới xin Cảnh Anh giúp đỡ.
Cảnh Anh: “Đồ cẩn xà? Đồ thủ công mỹ nghệ được điêu khắc bằng vỏ sò?”
Bạch Du gật đầu: “Đúng vậy, chủ yếu là dùng vỏ sò làm vật liệu điêu khắc thành tác phẩm. Đúng lúc trong nhà em có vài tác phẩm, nếu tiền bối Cảnh có hứng thú thì em có thể dẫn chị đi xem.”
Cảnh Anh chưa từng thấy đồ thủ công mỹ nghệ dùng vật liệu từ vỏ sò nên lập tức cảm thấy hứng thú, cô ấy theo Bạch Du lên phòng sách của cô.
Bây giờ trong phòng sách đã có sáu tác phẩm đồ cẩn xà cừ, ngoài ba cái trước thì có thêm ba tác phẩm “Hoa Thủy Tiên”, “Thụy Liên Tiên Tử” và “Niên Niên Hữu Dư”.
TBC
Trong đó tác phẩm “Thụy Liên Tiên Tử” đã ngay lập tức thu hút ánh mắt của Cảnh Anh.
Chỉ thấy trên đóa bông s.ú.n.g có một Tiên Tử mặc quần áo màu trắng đang nằm, đôi mắt của Tiên Tử nhắm lại, đường nét khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, đóa bông s.ú.n.g nở rộ, ngay cả những đóa sen bên dưới cũng được điêu khắc sống động như thật. Khéo léo tuyệt vời, nếu không tận mắt nhìn thấy thì rất khó để khiến người ta tin rằng tác phẩm rạng ngời rực rỡ như thế lại được điêu khắc từ vỏ sò.
Cảnh Anh xem mỗi một tác phẩm đều rất cẩn thận, một lúc lâu sau, cô ấy mới ngẩng đầu lên rồi nhìn Bạch Du và nói: “Bây giờ chị đã biết là tại sao em lại từ chối chị rồi, ý nghĩ của em vô cùng tuyệt vời. Cái máy rửa cát bằng điện mà em đã nói cứ giao cho chị.”
Bạch Du ngạc nhiên mừng rỡ: “Thật ư? Vậy em thành thật cảm ơn tiền bối Cảnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-659.html.]
Cảnh Anh xua tay: “Cứ mở miệng là tiền bối, người không biết còn nghĩ chị lớn tuổi hơn em rất nhiều đấy, sau này em cứ gọi tên của chị là được rồi.”
Đương nhiên là Bạch Du không ý định gọi thẳng tên, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy em sẽ gọi chị là chị Cảnh Anh.”
Cảnh Anh không phản đối, thật ra là cô ấy không quá quan tâm tới cách gọi: “Sau khi mua máy mài bàn đá chạy bằng điện thì bước tiếp theo của kế hoạch của em là gì? Không thể chỉ làm mỗi đồ thủ công mỹ nghệ thôi, em định mở rộng tiêu thụ ra bên ngoài như thế nào?”
Bạch Du gằn từng chữ: “Tiếp theo em định tham gia Hội chợ Quảng.”
Mỗi năm Hội chợ Quảng sẽ tổ chức hai lần, một lần vào tháng bốn tháng năm, một lần vào khoảng tháng mười. Cô không sẽ tham gia Hội chợ Quảng vào tháng bốn tháng năm, bởi vì có rất nhiều thứ vẫn chưa chuẩn bị.
Bây giờ cách tháng mười vẫn còn bốn tháng, cô định nhờ thím Triệu thêu dùm một bức tranh thêu hai mặt, tới khi đó cô sẽ mang những thứ này tới tham gia Hội chợ Quảng, cô cảm thấy xác suất được chọn rất lớn.
Sau khi qua tháng mười, vừa lúc đất nước sẽ ban bố chính sách cải cách, mọi chuyện rất thuận lợi.
Đây là điều đầu tiên Cảnh Anh có cảm giác tiếc nuối khi đánh mất một phụ tá và một người để tử giỏi: “Trước đó chị đã cảm thấy em rất thông minh, quả thật là một mầm non tốt nhưng trên Thế Giới có rất nhiều người thông minh, còn chị thì lại không thích ép người khác, cho tới bây giờ chị mới biết được là chị nào chỉ bỏ lỡ một người thông minh, Bạch Du… Em rất giỏi, nhất định là em sẽ thành công.”
Khi Bạch Du nói muốn phát triển văn hóa truyền thống và ngọc trai nước ngọt ra toàn Thế Giới ở bệnh viện, tuy rằng Cảnh Anh cảm thấy cô rất chí khí nhưng cô ấy cũng giống như bạn thân của mình, cô ấy cảm thấy chuyện này rất khó thực hiện.
Bây giờ tình thế của quốc tế không tốt với Trung Quốc, con đường phát triển đất nước tới Thế Giới vô cùng khó khăn, trở lực rất lớn nhưng Bạch Du chỉ là một sinh viên năm nhất, cho dù là kinh nghiệm tự mình tích lũy được hay mạng giao thiệp và tài năng thì vẫn còn quá non nớt.
Bởi vậy dù Cảnh Anh cổ vũ Bạch Du thực hiện giấc mơ của mình nhưng trong lòng cô ấy cảm thấy không khả quan, cô ấy không ngờ Bạch Du lại thông minh như thế, trong khoảng thời gian ngắn mà có thể làm ra đồ thủ công mỹ nghệ rạng ngời rực rỡ như vậy, thậm chí còn muốn tham gia Hội chợ Quảng.
Cô ấy thu nhận định trước đó lại, Bạch Du còn thông minh, chín chắn hơn so với tưởng tượng của cô ấy. Cô không nổi dậy trong một lúc, cũng không phải là đang nói khoác mà cô thật sự làm đến nơi đến chốn, nghiêm túc tiến bước về phía mục tiêu của mình.
Cô đã đánh bại chín mươi chín phần trăm bạn bè đồng trang lứa với mình chỉ bằng điểm này.
Sau khi Cảnh Phỉ biết cô ấy tặng dầu thơm cho Bạch Du, đặc biệt là cuốn từ điển Anh ngữ mà Cảnh Phỉ vẫn luôn nghĩ về cho Bạch Du thì đã khóc la, dày vò cô ấy rất lâu, muốn cô ấy lấy đồ lại để cho mình.
Nhưng cô ấy đã từ chối tất cả.
Trước đó cô ấy cảm thấy Cảnh Phỉ chỉ thua Bạch Du ở chỗ tính cách, còn những mặt khác thì vẫn có ưu thế, nếu uốn tính cách lại, chưa chắc là không thể so sánh với Bạch Du một bên.
Hôm nay cô ấy cảm thấy Bạch Du đã bỏ xa Cảnh Phỉ, hai người đã không còn chung một đẳng cấp từ lâu.
Nếu như Cảnh Phỉ vẫn không nhận thức được để thay đổi tính cách và quan điểm của mình thì sau này cô ấy chỉ xứng xách dép cho Bạch Du.
Cho dù là cuối tuần, Cảnh Anh vẫn bề bộn nhiều việc, cô ấy ở lại chỗ của Bạch Du không được hai tiếng thì đã rời đi.
Bạch Du lấy thịt lợn khô, thịt bò khô, bánh hạnh nhân và bánh bích quy đã làm xong cho Cảnh Anh. Bà Bạch biết Cảnh Anh tặng cho cháu gái của mình nhiều đồ đắt tiền như vậy, bà không thể không báo đáp nên đã hái rau củ trồng trong vườn rau cho Cảnh Anh mang về.
Cảnh Anh rất thích những món quà này.
Sau khi biết cuối tuần chị họ ít khi được nghỉ từ bác gái cả thì Cảnh Phỉ đã chạy tới nhà hàng Quốc Doanh dặn thợ nấu làm những món thật ngon, sau đó cô ấy cầm theo đồ ăn đi tìm chị họ.