Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 656
Cập nhật lúc: 2025-03-30 08:28:04
Lượt xem: 15
Cũng may là căn nhà mới mua của Bạch Du là kiểu hè mát đông ấm, nhất là vào mùa hè, vì trong vườn trồng rất nhiều cây, gió thổi mát lạnh nên không có thấy quá nóng.
Nhưng người ở ký túc xá lại chịu không nổi, ký túc xá không lớn, lại có nhiều người ở đó, hơn nữa ký túc xá còn không có nổi cái quạt, đến nỗi tới khuya vẫn cũng nóng đến không ngủ được. Nên sau này mọi người trong ký túc xá đều vô cùng ghen tị với Bạch Du.
Mặc dù bây giờ ở nhà không quá nóng, nhưng đến tháng bảy tháng tám thì chắc chắn sẽ rất nóng. Lúc đó Bạch Du định sẽ đến cửa hàng bách hóa mua hai ba cái quạt điện.
Kể từ khi lần bị cô nói mình có lỗ mũi to và lông mũi kỳ lạ, Cảnh Phỉ vừa nhìn thấy cô thì đã quay người đi. Bạch Du cũng thoải mái, dù sao thì giữa hai người cũng không có ân oán gì, cứ yên ổn là tốt nhất.
Kể từ lần trước gặp mặt, Cảnh Anh đã không đến gặp cô nữa. Ngay cả những thứ cô ấy nói muốn cho Bạch Du cũng không thấy đâu, mà Bạch Du cũng không để tâm đến chuyện này.
Vốn tưởng đối phương đã quên mất rồi, nhưng buổi trưa hôm đó, có một sinh viên vội vã chạy vào từ bên ngoài, vừa chạy vừa la: "Bạn học Bạch Du, có người đang tìm cậu này, cậu mau đi đi, cô ấy nói ô tô không thể đậu ở cổng quá lâu!"
Lời này vừa nói ra, không chỉ Bạch Du sửng sốt, mà những sinh viên khác cũng đều sững sờ.
"Lái xe ô tô đến tìm Bạch Du, là ai đươc chứ?"
“Có phải là chồng của Bạch Du không?”
"Chắc không phải đâu. Không phải chồng Bạch Du là quân nhân sao, Bạch Du còn trẻ như vậy, chồng của cô ấy chắc không lớn tuổi, quân hàm của chồng cô ấy hẳn là không đủ để đi ô tô đâu."
"Có lẽ anh ta chỉ là một lính lái xe bình thường?"
Đúng lúc mọi người đang đưa ra nhiều suy đoán khác nhau thì người đến báo tin cho Bạch Du lại lên tiếng: "Không phải chồng của Bạch Du. Đối phương là một người đồng chí nữ, mặc vest nữ. Ôi má ơi, tôi chưa bao giờ biết phụ nữ mặc vest có thể đẹp trai đến thế luôn!"
Bộ dạng của bạn học kia trông si mê lắm, nếu phải nói thì, chính là suýt bẻ cong cô ấy luôn rồi.
Khi mọi người nghe nói là một người phụ nữ đến tìm Bạch Du, thì lại bắt đầu xôn xao.
Tất nhiên là việc một đồng chí nữ đến tìm Bạch Du thì hẳn không có gì đáng ngạc nhiên cả. Điều làm cho người ta bất ngờ là người phụ nữ này không chỉ đi ô tô mà còn mặc vest. Ngay cả những người không biết gì cũng biết thân phận của người này không hề bình thường.
Vì vậy có người liền hỏi: "Bạn học Bạch Du, là ai tới tìm cậu thế? Người nọ là họ hàng của cậu sao?"
"Người đó làm gì vậy? Đồng chí nữ vừa có thể ngồi ô tô, vừa mặc vest thì hẳn là không đơn giản phải không?"
Trong đầu Bạch Du hiện lên một bóng người, rất nhanh trong lòng đã có đáp án, nhưng lại thản nhiên nói: "Tôi cũng không biết người đó là ai, giờ tôi đi qua xem xem."
Nói xong, cô xỏ giày vào và ra ngoài ký túc xá, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Mặc dù Bạch Du đã đi rồi, nhưng mọi người vẫn chưa kết thúc, vẫn bàn tán.
"Cậu nghĩ ai đến gặp bạn học Bạch Du thế? Chẳng lẽ là người thân của cô ấy ở thủ đô à?"
"Rất có thể là như vậy, dù sao tính tình Bạch Du tốt như thế, nhìn là biết không phải xuất thân từ một gia đình bình thường."
Nghe mọi người bàn tán xôn xao, Cảnh Phỉ không khỏi cười mỉa: “Nếu Bạch Du có người thân đi ô tô, sao ngay cả xe đạp cũng không có?”
Cái gì có tính tình tốt, cái gì mà vừa nhìn là không giống người xuất thân từ gia đình bình thường, Xì!
Rõ ràng tính cách của Bạch Du rất bình thường, đúng chứ? Hơn nữa, Bạch Du không những không có xe đạp mà đến giờ còn đang thuê nhà ở bên ngoài kìa.
Sau khi nghe mấy lời của Cảnh Phỉ, có người cho cô ấy có lý, trong khi những người khác lại cho rằng lời nói của cô ấy có hơi ganh tị.
Bạch Du không biết mọi người đang bàn tán cái gì, cô nhanh chóng đi tới cổng, từ xa đã nhìn thấy Cảnh Anh ngồi trên chiếc ô tô màu đen có rèm che, đúng như lời bạn học kia nói, cô ấy mặc một bộ vest nữ màu đen, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không đeo bất kỳ trang sức gì, trông rất nghiêm túc, còn mang chút khí chất cứng rắn.
Thực sự là rất đẹp trai.
Cảnh Anh cũng nhìn thấy Bạch Du, cô ấy mở cửa rồi xuống xe: “Bạn học Bạch Du, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-656.html.]
Bạch Du hơi cúi đầu: "Chào đàn chị Cảnh ạ, đã lâu không gặp."
Cảnh Anh đưa chiếc túi trong tay cho cô: “Đây là quà lần trước hứa cho em, chị vẫn chưa quên đâu, nhưng hai tháng nay chị phải ra nước ngoài công tác, nên không thể đưa đồ cho em. Nhưng chị đã mua cho em một chai nước hoa khi ở nước ngoài, là mùi hoa và trái cây rất mát. Em xem em có thích không.”
Bạch Du vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Cám ơn đàn chị Cảnh ạ, em thích lắm, nhưng lại tốn tiền của chị rồi."
Vào thời điểm này, ở trong nước có rất ít người sử dụng nước hoa. Hầu hết hương thơm trên cơ thể mọi người đều đến từ dầu gội và xà phòng. Những người có điều kiện tốt hơn chút sẽ thoa một ít nước nước hoa có giá rẻ. Thật ra các cửa hàng Hữu Nghị cũng có bán nước hoa ngoại nhập, nhưng những người mua được lại cực kỳ ít. Một chai nước hoa có giá hơn mười đồng, thậm chí còn có giá cả trăm đồng, ngay cả Bạch Du cũng không nỡ mua.
Cảnh Anh rất thích thái độ thoải mái này của cô: "Không có gì tốn hay không tốn cả. Chị tặng em đồ thực ra là có mục đích cả."
Bạch Du: "?"
Cảnh Anh l.i.ế.m môi: “Trà sữa lần trước em làm ấy, sau đó chị có nhờ trợ lý pha cho một cốc, nhưng hương vị rất bình thường. Lúc sau Nhược Di cũng có nói trà sữa cô ấy tự pha cũng không ngon bằng của em. Lần trước không phải em nói lúc rảnh sẽ đãi chị một bữa sao? Đúng lúc cuối tuần này chị rảnh, có thể đến nhà em ăn cơm đó."
Nghe vậy, Bạch Du suýt chút đã bật cười, cô cảm thấy nữ thần tham ăn này có chút đáng yêu: “Vậy em sẽ ở nhà đợi đàn chị Cảnh tới nhé.”
Dứt lời, cô nói cho Cảnh Anh địa chỉ nhà mình, Cảnh Anh nghe được địa chỉ thì hơi nhướng mày, nhưng không nói gì.
Lúc này, người trong ký túc xá nữ vẫn còn chưa đi nghỉ trưa, còn đang bàn tán chuyện của Bạch Du.
Điều này khiến Cảnh Phỉ khó chịu cực kỳ, cô ấy định đi ra ký túc xá, trước khi đi còn quăng một câu: “Mấy người muốn bàn tán thì làm ơn ra ngoài bàn đi. Mấy người không nghỉ trưa thì phải để cho người khác nghỉ chứ."
Cô ấy không hiểu, mấy chuyện bé tẹo đó có gì để bàn chứ. Không phải chỉ là một chiếc ô tô thôi sao, có gì đặc biệt hơn người khác đâu. Lần trước lúc cô ấy đến đăng ký học còn đi xe jeep nữa kìa?
Lời này vừa dứt, tiếng bàn tán xôn xao cũng ngừng luôn.
Ngay sao đó, bạn học đến báo tin cho Bạch Du bỗng nhiên “A” một tiếng, nhìn Cảnh Phỉ nhưng lại chần chừ không nói.
Cảnh Phỉ chú ý tới biểu tình của cô ấy, tỏ vẻ không vui nói: "Thái độ này của cậu là sao thế? Muốn nói gì thì cứ nói đi."
Nữ sinh đó: “Tôi nhớ ra, đồng chí nữ mặc vest trông có vẻ khá giống cậu, bạn học Cảnh Phỉ.”
"?"
TBC
Cảnh Phỉ hơi sửng sốt, giống mình sao?
Ngay sau đó cô ấy nhớ mấy tháng trước Bạch Du có nói cô Vương sẽ dẫn mình đi gặp một người quan trọng. Cô Vương và chị họ của mình là bạn thân, mặc vest, còn đi ô tô có rèm...
Cảnh Phỉ "ôi" một tiếng, sau đó lao ra ngoài như phóng tên lửa.
Đáng ghét!
Sao cô Vương lại giới thiệu chị họ của mình cho Bạch Du thế. Tại sao cô Vương lại làm vậy chứ?
Rồi sao chị họ lại đến trường tìm Bạch Du? Nếu đã đến trường rồi thì sao lại không đến tìm mình?
Cảnh Phỉ cảm thấy m.ô.n.g mình như bốc cháy, dùng hết sức lực chạy về phía cửa, chạy như muốn mất dạng luôn.
Nhưng cô ấy vẫn chậm một bước. Cô ấy nhìn thấy chị họ ngồi trong ô tô và lướt qua trước mặt mình, chỉ để lại một luồng khói, phả vào mặt cô ấy.
Cảnh Phỉ: "..."
Cảnh Phỉ tức giận dậm chân, quay đầu lại nhìn Bạch Du với ánh mắt ghen tị: “Chị họ tôi tìm cô làm gì thế?”
Bạch Du giơ túi giấy trong tay lên, nhếch môi cười nói: “Đàn chị Cảnh tới cho tôi đồ, chị ấy nói vừa từ nước ngoài về, đã mua cho tôi một chai nước hoa, còn tặng cho tôi một cuốn từ điển tiếng Anh."
Cảnh Phỉ: “…”