Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 632
Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:31:53
Lượt xem: 20
Lời vừa dứt, phòng học yên lặng một lúc, sau đó vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Mọi người đều được lời nói của cô Vương truyền cảm hứng, thậm chí còn có người còn xúc động lén lau nước mắt.
Sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, cô Vương nói tiếp: “Về phương pháp tuyển chọn mà các sinh viên quan tâm nhất, tôi sẽ đưa ra một bối cảnh, bốn người sẽ nói chuyện theo nhóm, tôi sẽ căn cứ vào phản ứng tại chỗ, trình độ tiếng Anh và các biểu hiện khác của các em để cho điểm, hiểu rồi chứ?"
"Hiểu ạ."
Mọi người lại đồng thanh đáp lại, nhưng lại không khỏi thót tim.
"Này cũng quá khó rồi! Tám mươi chọn một, xác suất còn thấp hơn lúc thi đại học nữa."
"Đúng vậy, bình thường tôi nói tiếng Anh là xoắn hết cả lưỡi lại rồi, bây giờ còn phải nói trước mặt nhiều người như vậy, tôi lo một từ cũng chẳng nói nổi đây.”
"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy. Mỗi khi người khác chú ý đến tôi, tôi sẽ cảm thấy không được tự nhiên, cảm giác thở cũng khó."
"Tôi lại thấy cách tuyển chọn của cô rất đặc biệt, có thể bảo đảm tính công bằng, nhiều người nhìn như thế, không ai có thể gian lận được!"
Mọi người liên tục kêu khổ, cảm thấy phương pháp tuyển chọn phát huy tại chỗ là quá khó, nhưng cũng có một số người lại rất muốn thử.
Bạch Du cũng có chút căng thẳng.
Cả đời cô chưa bao giờ nói tiếng Anh trước mặt người khác, nghĩ đến lát nữa phải nói tiếng Anh trước mặt mọi người khiến cô cảm giác da đầu như muốn run lên.
Nhưng khi nghĩ đến việc sau này mình sẽ đưa ngọc trai vươn ra quốc tế, làm ăn với doanh nhân nước ngoài, không thể không dùng tiếng Anh để giao tiếp. Nếu bây giờ còn không dám mở miệng trước mặt các bạn cùng lớp thì sau này sẽ buôn bán như nào chứ?
Nghĩ vậy, cô hít một hơi thật sâu, dần dần bình tĩnh trở lại.
Rất nhanh, cô Vương đã chia sinh viên hai lớp ra thành từng nhóm, một nhóm bốn người, mỗi lớp chọn ra hai người, Bạch Du được xếp vào nhóm thứ chín.
Cảnh Phỉ vô tình bị tách nhóm với cô, bị xếp vào nhóm thứ mười, vì thế cô ấy cảm thấy rất đáng tiếc.
Cô ấy và Bạch Du đều đạt điểm tối đa môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học, nên cả hai đều thu hút được nhiều sự chú ý ở khoa Ngoại Ngữ, lần trước cô ấy tưởng mình chắc chắn sẽ được bầu làm đại diện cho sinh viên, kết quả vẫn thua Bạch Du.
Điểm thi đại học của cô ấy thấp hơn Bạch Du hai mươi điểm, trong đó môn toán đã kéo điểm của cô ấy xuống thấp rất nhiều.
Tuy nhiên, cô ấy rất tự tin vào khả năng nói tiếng Anh của mình. Ông nội và bà nội của cô đều từng đi du học. Ngay từ khi cô ấy biết nói, họ đã chủ động dạy cô ấy nói tiếng Anh, bởi vậy cô ấy không chỉ có thể giao tiếp với mọi người bằng tiếng Anh mà không gặp bất kỳ trở ngại nào mà khẩu ngữ của cô ấy còn là giọng Anh Anh.
Cô ấy tin với thực lực của mình, cô ấy hoàn toàn có thể đánh bại Bạch Du, lấy lại thể diện đã mất lần trước.
Đáng tiếc cô đã phân nhóm rồi và không cho đổi, hơn nữa nếu cô ấy đề nghị chuyển sang nhóm của Bạch Du thì mục đích sẽ quá rõ ràng, nghĩ vậy nên cô ấy chỉ có thể từ bỏ.
Ngay sau đó, nhóm bốn người đầu tiên đã cùng nhau bước lên bục giảng.
Cô Vương đưa ra đề bài - A và B là bạn ngoại quốc, đến thăm trường đại học Trung Quốc. Hai sinh viên C và D là đại diện sinh viên, giới thiệu trường với hai người bạn ngoại quốc này.
Để công bằng, cô Vương làm bốn quả bóng giấy để quyết định xem ai sẽ đóng vai người bạn ngoại quốc và ai sẽ đóng vai đại diện sinh viên.
Bốn người trong nhóm một nhìn nhau, đều căng thẳng tới nỗi mặt đỏ bừng, cũng như một số người vừa nãy còn lo lắng, một từ cũng không nói được chứ đừng nói đến việc nói chuyện bằng tiếng Anh.
Cô Vương cổ vũ: “Các em sinh viên đừng căng thẳng. Mục đích lớn nhất của việc học ngoại ngữ là gì? Đó là sử dụng để nghe, nói và viết. Nếu cả mở miệng cũng không dám thì làm sao học được ngoại ngữ?”
“Về sau có thể sẽ có một số em sẽ trở thành nhà giáo nhân dân như tôi, một số em có thể vào Bộ Ngoại giao và trở thành một nhà ngoại giao kiệt xuất. Chẳng lẽ đến lúc đó các em cũng như thế này, không dám nói một câu nào sao? Cho nên, xin hãy dũng cảm bước ra bước đầu tiên nào."
Được sự khuyến khích của cô Vương, cuối cùng bốn người cũng lên tiếng.
A: "Hello!"
B: "Hi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-632.html.]
C: "How are you?"
D: "Fine, thank you."
"..."
Các sinh viên khác dưới bục giảng rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi nữa, phá lên cười.
Khuôn mặt của bốn sinh viên trong nhóm đầu tiên đỏ như tôm luộc, dù sau đó cô Vương đã động viên và hướng dẫn, nhưng biểu hiện của bốn người vẫn không khá hơn là bao.
Hết thời gian, bốn người như mấy quả cà phơi sương, ủ rũ quay về chỗ ngồi của mình.
Màn thể hiện của vài nhóm tiếp theo đều giống như nhóm đầu tiên, vừa đứng lên bục là câm điếc luôn, hoặc mở miệng thì cũng là "ờ à...", mỗi câu đều "ờ" cả tá lần.
Tuy nhiên, cũng có hai người thể hiện rất tốt, một là bạn nữ cùng lớp từng làm giáo viên dạy ngữ văn ở trường tiểu học. Tiếng Anh của cô ấy không tốt lắm nhưng được cái là không lúng túng, thể hiện rất tự nhiên và duyên dáng.
Người còn lại là người đã đặt câu hỏi trước đó, Đới Lôi.
Bạch Du phát hiện, màn trình diễn của Đới Lôi khiến ánh mắt của các bạn nữ độc thân trong lớp nhìn anh ta càng nóng bỏng hơn, trong đó cũng có Trịnh Linh Linh.
Song, màn trình diễn của Lâm Lam Phương rất không ổn. Cô ấy không chỉ căng thẳng đến mức lưỡi xoắn lại, hơn nữa lúc mở miệng còn không thể phát âm chính xác một từ nào, chẳng hạn nói hai từ đơn giản như cảm ơn mà cô ấy cũng nói chẳng ra đâu vào đâu, nói thành “thăn cìu”, làm bạn cùng nhóm chẳng hiểu cô ấy đang nói gì.
Mặt Lâm Lan Phương vừa đỏ vừa trắng, sau khi trở lại chỗ ngồi thì lập tức nằm xuống ghế và bật khóc.
Các bạn cùng ký túc xá nhanh chóng an ủi cô ấy.
Bạch Du cũng nói: "Chị Phương, không sao đâu. Lần đầu tiên mọi người biểu hiện không tốt thì về sau chúng ta chỉ cần tiếp tục cố gắng là được."
Trịnh Linh Linh gật đầu: "Bạch Du nói đúng đó, về sau chỉ cần cố gắng là được, vừa rồi biểu hiện của tôi cũng không tốt mà."
Lâm Lan Phương ngẩng đầu lau nước mắt: “Cám ơn mọi người, tôi không sao, chỉ là cảm thấy biểu hiện của mình quá kém, lo mọi người sẽ cười nhạo tôi thôi.”
Những người khác nghe vậy liền vội vàng an ủi cô ấy, nói sẽ không có ai cười chê cô ấy đâu.
Chỉ có Bạch Du chú ý tới ngón tay của Lâm Lan Phương, móng tay của cô ấy rất dài, lúc này hai bàn tay nắm chặt, móng tay đã đ.â.m vào lòng bàn tay.
Hành động của Lâm Lam Phương khiến cô nhớ đến Tần Tâm Hủy, mỗi lần Tần Tâm Hủy nhẫn nhịn cũng sẽ dùng móng tay đ.â.m mình.
Dường như Lâm Lan Phương chú ý tới ánh mắt của Bạch Du, lúc này mới buông tay ra, sau đó đặt hai tay xuống gầm bàn.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt nhóm của Bạch Du.
Ngay khi bốn người Bạch Du bước lên bục, ở dưới bắt đầu xì xào.
"Bạn học Bạch đạt điểm tuyệt đối môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học, còn là đại diện sinh viên. Tiếng Anh của cô ấy chắc hẳn rất tốt phải không? Tôi rất mong chờ màn trình diễn sau đây của cô ấy đấy."
TBC
"Tôi cũng vậy, nhưng cô ấy xinh quá. Sao mặc cùng một chiếc áo sơ mi trắng mà trông cô ấy lại xinh đến thế nhỉ?"
“Giọng nói tiếng Anh của bạn học Bạch tốt nhất hay không tôi không dám nói, nhưng tôi dám chắc cô ấy là người đẹp nhất khoa Ngoại Ngữ của chúng ta!”
"..."
Cảnh Phỉ nghe thế thì sắc mặt đột nhiên sa sầm.
Chủ đề mà cô Vương đưa cho nhóm Bạch Du là - Hai người bạn ngoại quốc đã đói bụng nên đã đến nhà hàng Quốc Doanh để dùng bữa tối, phục vụ C và đầu bếp D ở nhà hàng Quốc Doanh sẽ phục vụ, nội dung tự sáng tạo.
Bạch Du tình cờ nhận được vai đầu bếp D này, lập tức trở nên vui mừng.
Không biết ai đã nói rằng, may mắn cũng là một loại tài năng. Lần này vận may của cô rất tốt đấy chứ.
Mặc dù kiếp trước tiếng Anh của cô không tốt lắm, nhưng vì thích nấu ăn nên cô rất thích xem các chương trình liên quan đến ẩm thực. Cô nhớ có một chương trình ẩm thực rất nổi tiếng, có một đầu bếp muốn nhiều người biết đến món ăn Trung Quốc hơn, cho nên dưới sự hỗ trợ của tổ chương trình, ông ấy đã ra nước ngoài, nấu ăn một cách ngẫu nhiên cho người lạ trên đường đi, cũng đến nhà những người lạ đó và nấu ăn cho họ.