Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 625

Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:31:13
Lượt xem: 19

Bạch Du: "..."

Nam sinh bị gọi là "Hầu Tử" thở dài nói: "Bao giờ khoa kỹ thuật xây dựng của bọn anh mới có được vài đàn em? Khoa kỹ thuật xây dựng của bọn anh toàn là một đám đàn ông hôi hám."

Lâm Hồng Mai nghe vậy cười mắng: "Anh còn ngại chê bai người khác, chẳng phải chính anh cũng là một tên đàn ông hôi hám sao!"

"Hầu Tử" cười lấy lòng: "Đúng đúng đúng, anh là đàn ông hôi hám, em là phụ nữ thơm tho!"

Mặt Lâm Hồng Mai đỏ phi anh ấy.

Bạch Du nhìn ra sự mập mờ giữa hai người khiến cô thấy rất thú vị.

Gặp ánh mắt của Bạch Du, mặt Lâm Hồng Mai càng đỏ hơn, ho một tiếng nói: "Đàn em Bạch, chị đưa em đi đăng ký, tiện thể giới thiệu cho em về trường chúng ta."

"Vâng, vậy thì làm phiền đàn chị Lâm rồi."

Bạch Du trả lời một tiếng được, vừa khom lưng nhấc vali lên khỏi mặt đất thì Lâm Hồng Mai đã nhanh chân hơn cô một bước nhấc vali lên.

Lâm Hồng Mai cân nhắc chiếc vali, có hơi ngạc nhiên nói: "Đàn em Bạch, sao em chỉ mang ít đồ như vậy? Em là người địa phương sao?"

Mặc dù trường phát miễn phí cho sinh viên những thứ như chậu rửa mặt và chăn nhưng dù sao cũng phải ở trường một học kỳ, đồ dùng cần dùng rất nhiều, một cái vali không đủ dùng, huống chi cái vali này nhấc lên nhẹ bẫng, cảm giác như bên trong vẫn chưa đựng đầy.

Nếu Bạch Du là người địa phương thì có thể hiểu được, dù sao cùng thành phố thì về nhà lấy đồ cũng tiện hơn nhiều.

Bạch Du lắc đầu: "Không phải người địa phương nhưng chồng em ở trong quân đội không có thời gian trông con nên em đưa con đến thành phố Quảng."

Lời nói này chứa rất nhiều thông tin.

Lâm Hồng Mai nghe vậy thì có hơi sửng sốt, khoảnh khắc sau lại một lần nữa ngạc nhiên đến rớt cả cằm: "Đàn em Bạch, em kết hôn rồi sao? Hơn nữa cũng đã có con rồi!"

Nhiều phụ nữ sau khi sinh con thì vóc dáng sẽ thay đổi, cho dù không thay đổi thì khí chất trên người cũng sẽ không giống với những cô gái chưa kết hôn nhưng Bạch Du trông quá trẻ trung và xinh đẹp, thân hình đầy đặn, còn đẹp hơn cả cô gái chưa kết hôn như cô ấy, nếu không phải cô tự nói ra thì cô ấy sẽ không bao giờ nghĩ rằng Bạch Du đã kết hôn và sinh con.

Ngay lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

Bạch Du theo tiếng người nhìn về phía sau thì thấy trước cửa đột nhiên xuất hiện một chiếc xe jeep quân sự 212 bốn cửa năm chỗ ngồi.

Thời buổi này mà có một chiếc xe đạp đã là một chuyện rất đáng nể, huống chi là xe jeep, cũng giống như ở đời sau đột nhiên xuất hiện một chiếc siêu xe hoặc máy bay riêng đều lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

"Trời ơi, đó là xe jeep sao? Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy."

"Tôi cũng vậy, không biết ngồi trong đó cảm giác thế nào nhỉ?"

"Tôi tò mò hơn là người nào có thể ngồi xe jeep đến trường?"

Ngay khi mọi người bàn tán xôn xao, cửa xe bên ghế phụ của chiếc xe jeep mở ra, một cô gái trẻ bước ra từ bên trong.

Cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc một chiếc váy dài tay màu trắng bó eo, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác da màu đỏ tươi, đi giày cao gót khiến cho cả người cô ấy trông càng cao ráo và mảnh mai.

Chỉ thấy cô ấy vuốt mái tóc xoăn đã được uốn, sau đó ngẩng đầu nhìn lên tấm biển hiệu trên cổng trường: "Anh hai, cuối cùng chúng ta cũng đến rồi."

Tiếp đó, một người đàn ông trẻ tuổi có vài phần giống cô ấy cũng bước xuống xe: "Thật không hiểu em, một cô gái lại chạy xa xôi đến đây để học đại học, không lẽ nhà chúng ta không có trường đại học nào tốt sao, chỉ có cha mẹ mới chiều chuộng em như vậy."

Cô gái quay đầu làm mặt quỷ với người đàn ông: "Một cô gái gì chứ, ở thành phố Quảng có anh hai, còn có dì hai và dượng, mọi người đều sẽ chăm sóc em, sao em có thể là một mình được?"

Vẻ mặt người đàn ông cưng chiều: "Được được được, anh nói không lại em, mau lấy đồ xuống đi."

Nói xong, anh ta đi vòng ra phía sau xe định lấy chiếc vali để ở phía sau ra nhưng khi ngước mắt lên lại nhìn thấy Bạch Du đang đứng trong đám đông, khoảnh khắc đó, cả người anh ta cứng lại như bị người ta châm kim vậy.

Một luồng điện chạy từ đỉnh đầu xuống toàn thân.

Một cái nhìn muôn đời.

Bạch Du chạm mắt với người đàn ông nhưng rất nhanh đã dời mắt đi, nói với Lâm Hồng Mai: "Đàn chị Lâm, chúng ta đi thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-625.html.]

Cô không biết hai người kia là ai nhưng cô có thể chắc chắn rằng họ không phải là người cùng thế giới với cô.

Hành động của đối phương đối với cô mà nói, thực sự quá phô trương.

Lâm Hồng Mai có vẻ hơi tiếc nuối, vừa xách vali vừa đi theo Bạch Du, vừa nói: "Không biết tân sinh viên kia là thần thánh phương nào?"

Bạch Du: “Em không biết nữa.”

Tuy nhiên những người khác có mặt tại chỗ đã nhanh chóng biết được danh tính của cô gái.

Cô gái thấy anh trai mình ngây người nhìn đám đông, không khỏi tò mò hỏi: "Anh hai, anh đang nhìn gì vậy?"

Lúc này Cảnh Dương mới lấy lại tinh thần, còn cô gái trong đám đông thì đã sớm biến mất.

Anh ta rất muốn hỏi tên của cô gái vừa rồi, chỉ là lúc này có rất nhiều người chú ý đến họ nên anh ta nhất thời không tiện mở lời.

Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của cô gái đó thì có vẻ cũng là tân sinh viên khóa này, vừa khéo em gái anh ta cũng là tân sinh viên, với ngoại hình nổi bật như vậy của cô gái đó, sau này hỏi Cảnh Phi về cô hẳn không phải là chuyện khó.

Nghĩ đến đây, Cảnh Dương lắc đầu: "Không có gì, chúng ta nhanh lên nào."

Cô gái cũng không để ý lắm, cầm giấy báo trúng tuyển đi về phía đón tiếp tân sinh: "Xin chào, tôi là Cảnh Phỉ, tân sinh viên khoa ngoại ngữ khóa 77, Cảnh trong cảnh sắc, Phỉ trong hoa cỏ tháng tư của nhân gian."

Cảnh Phỉ!

Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía cô ấy.

Đợi Cảnh Phỉ đi rồi, những người đứng xem mới bắt đầu bàn tán xôn xao.

TBC

"Khoa ngoại ngữ thật là không thể tin được, chỉ một lúc mà lại có tới hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần."

"Xinh đẹp tuyệt trần thì cũng bình thường thôi, cậu không biết đây, hai người này đều đạt điểm tuyệt đối môn tiếng Anh trong kỳ thi tuyển sinh đại học!"

"Trời ơi, điểm tuyệt đối! Họ thi thế nào vậy, nếu để tôi thi, tôi nghi ngờ mình còn không được ba mươi điểm."

"Nói mới nhớ, mọi người thấy hai cô gái đẹp, ai hơn ai?"

"Còn phải nói nữa, chắc chắn là cô gái tên Bạch Du rồi, tuy cách ăn mặc của cô ấy không thời trang bằng cô gái tên Cảnh Phỉ nhưng cô ấy giống như một đóa lan trong khe sâu, thanh nhã, cao quý, cho dù không tranh giành với thế gian, cũng không ai có thể bỏ qua vẻ đẹp của cô ấy."

"Tôi cũng thấy Bạch Du hơn, đương nhiên Cảnh Phỉ cũng rất đẹp nhưng một khi hai người đứng cạnh nhau, mắt tôi không thể không nhìn về phía Bạch Du."

"Tôi cũng vậy..."

Bạch Du không biết mọi người bàn tán nhưng cho dù có biết, cô cũng sẽ không để trong lòng.

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Hồng Mai, cô đi đăng ký trước, nhận chăn, chậu rửa mặt và những thứ khác.

Lâm Hồng Mai rất nhiệt tình, vừa đi vừa giới thiệu cho cô cảnh đẹp của trường, vị trí cụ thể của từng văn phòng, sau đó mới đưa cô đến ký túc xá.

Vốn dĩ Bạch Du định mời cô ấy ăn trưa để cảm ơn nhưng Lâm Hồng Mai không đồng ý, nói rằng cô ấy còn phải đi đón những tân sinh viên khác, Bạch Du nghĩ rằng còn nhiều thời gian nên cũng không miễn cưỡng.

Bạch Du tưởng mình đến khá sớm, không ngờ còn có người đến sớm hơn cô.

Trong ký túc xá có một cô gái tóc ngắn cao ráo, Bạch Du tự nhận mình đã không thấp rồi, không ngờ đối phương còn cao hơn cô nửa cái đầu, cộng thêm vóc dáng có phần to lớn, thoạt nhìn còn tưởng là con trai.

Nhưng khi cô ấy quay đầu lại thì mắt Bạch Du sáng lên.

Một cô gái mang khí khái anh hùng!

Tính tình của cô gái cũng rất thoải mái, không đợi Bạch Du mở lời đã chủ động chào hỏi: "Xin chào, tớ tên là Cao Thắng Nam, học khoa toán."

Bạch Du: "Xin chào, tớ tên là Bạch Du, học khoa tiếng Anh, nghe giọng nói của cậu có vẻ như là người vùng Đông Bắc?"

Cao Thắng Nam gật đầu: "Đúng vậy, cha mẹ tớ bảo tớ đến trường đừng nói tớ tớ tớ* nữa, sợ tớ bị người ta coi thường nhưng giọng nói này của tớ nhất thời cũng không sửa được."

*Khúc này là tiếng địa phương vùng Đông Bắc.

Loading...