Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 624
Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:31:11
Lượt xem: 24
Lúc này cô nhóc mới nhận ra cha mình sẽ không đi cùng, lập tức oà khóc.
Từ khi sinh ra cô nhóc rất hiếm khi khóc, cho dù tiêm hay uống thuốc cũng không thấy cô nhóc khóc lóc bao giờ, nhưng bây giờ lại khóc rất dữ dội, thân mình bé nhỏ cong ra ngoài, cố gắng kéo Giang Lâm lên thuyền.
Bạch Du nghe thấy tiếng khóc đau lòng của cô nhóc, trong lòng vô cùng khó chịu: “Cục cưng ngoan, cha sẽ sớm đến thăm chúng ta thôi.”
Bình thường cô nhóc chỉ cần dỗ một chút là được, nhưng lần này lại không có tác dụng. Cô nhóc khóc tới nỗi mắt mũi tèm lem, ánh mắt ngập nước trông đau lòng cực kỳ.
Giang Lâm đứng trên bờ nhìn cảnh này, mũi bỗng chua xót.
Trước kia anh rời thủ đô, người ở chi thứ ba sẽ không bao giờ tiễn anh, ông cố tình muốn tập cho anh tính độc lập nên càng không đi tiễn anh, bởi vậy trong những năm đó anh luôn một thân một mình, cũng chẳng biết cảm giác chia ly.
Nhưng lần này, nhìn thấy vẻ không đành lòng trong ánh mắt của vợ, con gái thì đang khóc tới hai mắt đẫm lệ, lần đầu tiên trong đời anh đã nếm được cảm giác chia ly.
Tới khi con tàu đi xa mất hút, Giang Lâm vẫn đứng đó, nhìn bóng dáng không còn thấy được nữa ấy.
Tạ Húc Đông đi tới vỗ vỗ vai anh: "Đi thôi, đừng nhìn nữa."
Trong quân đội còn có việc phải xử lý, Giang Lâm dời mắt, kiên quyết xoay người rời đi.
Tạ Húc Đông không ngờ anh lại đi ngay, nhanh chóng đuổi theo, nói đùa: “Vừa rồi thấy mắt cậu đỏ, chẳng lẽ khóc à?”
Giang Lâm quay đầu, liếc anh ấy một cái: “Ngày hôm qua Tường Vy nói cô ấy cũng muốn thi đại học rồi đến thành phố Quảng Thành. Sau đó sẽ dẫn hai đứa con trai đi gặp Bạch Du ở thành phố Quảng.”
Tạ Húc Đông: "..."
Còn ở bên kia, cô nhóc bám chặt lấy Bạch Du như sợ mẹ sẽ bỏ rơi mình.
Bạch Du cũng chiều cô nhóc, đi đâu cũng ôm cô nhóc theo.
Lần này trở lại thành phố Quảng, Bạch Du còn mang theo Bánh Khoai Tây và Kem cùng mấy con gà đẻ trứng.
Mấy con gà bị nhốt trong chuồng, Kem thì đang nằm trên người Bánh Khoai Tây, Bánh Khoai Tay thì đang giúp cầm túi đồ. Mọi người đều kinh ngạc trước cảnh này, có người thấy Bánh Khoai Tây rất thông minh, còn đưa tiền nói với Bạch Du là muốn mua.
Đương nhiên là Bạch Du từ chối.
Khi đến thành phố Quảng, bụi đã phủ kín đồ đạc trong nhà, may là không có trộm vào nên không bị mất gì.
Sau khi Bạch Du và bà nội dọn dẹp phòng xong, để xoa dịu trái tim đang bị tổn thương của cô nhóc, họ đã làm bánh táo đỏ.
Táo đỏ là một đặc sản của Nam Kinh cô được Tôn Tường Vy cho, thịt dày hạt lép, vừa nhiều thịt vừa ngọt. Bạch Du bỏ táo đỏ vào nồi, luộc đến khi chín khoảng 70% rồi mới bỏ hạt, nghiền phần thịt quả cho nhuyễn, sau đó cho lòng trắng trứng, đường và bột gạo nếp, trộn đều rồi cho vào nồi hấp chín.
Bánh táo đỏ không khó làm, nhưng để ngon thì đòi hỏi rất nhiều sự khéo léo.
Bánh táo đỏ Bạch Du làm rất thơm, dẻo và mềm, cuối cùng đã thành công khiến cô nhóc mỉm cười trở lại.
Ngày hôm sau, Bạch Du chia đặc sản mang tới, lấy một ít đi thăm vợ Nguy Hán Nghị.
Vợ của Nguy Hán Nghị có vóc dáng nhỏ bé nhưng giọng nói lại to, cũng rất nhiệt tình.
Với sự giúp đỡ của cô ấy, nhóm thợ xây đã tạm ngưng các việc khác, sửa lại phòng tắm trước cho họ.
TBC
Nhưng trước khi nhóm thợ xây tới nhà, Bạch Du đã gõ tất cả những nơi có thể giấu đồ trong nhà, để xem còn nơi nào giấu vàng nữa hay không.
Thực tế đã chứng minh, mấy chuyện tốt kiểu này rất khó có được.
Nhưng khi thợ xây nhìn cảnh nhà tắm bị đập vỡ, còn thủng lỗ chỗ khắp nơi thì trầm ngâm rất lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-624.html.]
Khi sửa sang lại phòng tắm xong cũng đã đến lúc khai giảng.
Lo lắng cô nhóc bị hội chứng lo lắng khi xa cách, lại khóc không ngừng như lần trước nên Bạch Du đã tiêm phòng trước cho cô bé.
Thực ra cô nhóc rất hiểu chuyện, lần trước là đột ngột, trong lòng nhất thời không chấp nhận được nhưng lần này Bạch Du đã nói rất nhiều với cô bé, dù trước khi chia tay cô bé vẫn hơi buồn nhưng không còn khóc lóc nữa.
Thấy một mình bà nội trông ba đứa trẻ, Bạch Du định thuê người giúp bà nhưng thời gian gấp gáp, khó tìm được người đáng tin cậy, hơn nữa bà nội cũng không muốn cô tốn nhiều tiền.
May là ba đứa trẻ đều rất ngoan.
Tạ Thừa và Niệm Niệm đều có thể tự mặc quần áo, cô nhóc thì chưa biết nhưng Niệm Niệm là một người chị tốt, sẽ giúp cô bé mặc quần áo, ba đứa ăn cơm không cần ai đút, càng không cần cầm bát thìa đuổi theo chúng để chúng ăn cơm, buổi trưa sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, ngủ dậy ba đứa chơi trốn tìm trong sân.
Để ba đứa trẻ bớt lo lắng hơn, Bạch Du dậy từ sáng sớm làm một ít hạt dẻ rang đường, trước đó hai ngày đã làm bao cát và cầu lông, cùng với các đồ chơi như cờ bay, để chúng có thể tiêu hao sức lực.
Mấy đứa trẻ vẫn chưa dậy nên đích thân bà Bạch đưa Bạch Du ra cửa: "Cháu cứ yên tâm đi học đi, cứ yên tâm giao nhà cháu cho bà nội."
Bạch Du duỗi tay ra ôm lấy bà nội: "Cám ơn bà nội, nếu không có bà thì cháu thật sự không biết phải làm sao, lỡ như có chuyện gì bà cứ tới trường nhờ người tìm cháu, Bạch Du lớp ba khoa ngoại ngữ khóa 77."
Bà Bạch giả vờ chê cô lắm lời: "Biết rồi, đi nhanh đi, tuổi còn trẻ mà đã lắm lời hơn cả bà già này."
"..."
Bạch Du lập tức cảm thấy dở khóc dở cười, cô lại bị bà nội chê lắm lời.
Nhưng lo rằng lát nữa cô nhóc dậy sẽ không nỡ xa mình nên Bạch Du cũng không dám chậm trễ, vội vàng đeo túi đeo chéo quân dụng, xách vali đã đóng gói từ tối hôm qua đến Đại học Trung Sơn.
Khoa ngoại ngữ của Đại học Trung Sơn được thành lập vào năm 1924, ngay cả trong mười năm đó, cũng không ngừng giảng dạy mà liên tục đào tạo ra nhân tài ngoại ngữ trình độ cao cho quốc gia, có kinh nghiệm rất thành thục và xuất sắc trong lĩnh vực giảng dạy ngoại ngữ.
Ngoài tiếng Anh, còn có tiếng Pháp và tiếng Đức, cũng như tiếng Nga và các ngoại ngữ khác, chỉ là trước đây chưa khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, số lượng tuyển sinh không nhiều, còn Bạch Du là sinh viên khóa đầu tiên nhập học sau khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, cảnh tượng đón tân sinh viên rất náo nhiệt.
Ngoài những người đưa con đến trường, còn có không ít người dân địa phương đến xem từ sớm, đích thân chứng kiến cảnh tượng và thời khắc lịch sử hiếm có này.
Bạch Du vốn định đi thẳng vào từ cửa bên nhưng người đẹp ở đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người.
Cô vừa đi qua, ánh mắt của mọi người như đèn pha cùng nhìn về phía cô.
Năm nay, một phần lớn tân sinh viên trúng tuyển là thanh niên trí thức, sau khi những thanh niên trí thức này xuống nông thôn, ngày nào cũng dãi nắng dầm mưa nên làn da không được trắng lắm nhưng Bạch Du đứng ở đó, trắng đến mức khiến người ta hoa mắt, làn da của cô như quả vải vừa bóc vỏ, trắng trẻo và mịn màng.
Khi một người quá đẹp sẽ khiến người ta có cảm giác xa cách và áp lực, lúc này Bạch Du mang lại cho mọi người cảm giác như vậy, mặc dù mọi người thấy cô rất đẹp nhưng không dám tùy tiện đến hỏi cô là tân sinh viên khoa nào.
Có vài nam sinh thậm chí không dám nhìn cô, mặt đỏ nhìn xuống đất, trong lòng cầu nguyện rằng người đẹp trước mặt là tân sinh viên khoa của mình.
"Bạn học nữ này, chào bạn, bạn đến báo danh phải không?"
Một nam sinh có dáng người gầy gò trông giống hệt con khỉ "vút" một cái nhảy đến trước mặt Bạch Du, lộ ra hàm răng trắng cười rạng rỡ hỏi.
Bạch Du bị dọa mà hết hồn.
Chỉ là chưa đợi cô mở miệng, một nữ sinh có vẻ ngoài thoải mái thành thạo đã đi tới: "Hầu Tử, đừng dọa tân sinh viên, bạn học này, chào em, chị là Lâm Hồng Mai, khóa 76 của khoa ngoại ngữ, để chị đoán xem, em xinh đẹp như vậy, chắc chắn là tân sinh viên khoa ngoại ngữ của bọn chị phải không?"
Bạch Du: "Chào đàn chị, em là tân sinh viên của khoa tiếng Anh, em gọi là Bạch Du."
Mặt Lâm Hồng Mai đầy vẻ kinh ngạc: "Em chính là Bạch Du?"
Bạch Du sững sờ: “Đàn chị biết em sao?”
Lâm Hồng Mai: "Không chỉ chị biết em, mà cả khoa ngoại ngữ đều biết đến danh tiếng của em! Em và một nữ sinh khác là Cảnh Phi là hai học sinh duy nhất trong số những thí sinh trúng tuyển lần này đạt điểm tối đa môn tiếng Anh, mọi người đều bàn tán xem hai bạn là thần thánh phương nào, chỉ là không ngờ đàn em Bạch lại xinh đẹp như vậy, nếu những người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cả cằm!"