Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 612
Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:30:48
Lượt xem: 21
“Tiểu Thừa nói nửa đêm muốn đi tiểu, giày của nó văng xuống dưới gầm giường của em nên lúc đó mới đứng trước mặt em, dù em bị doạ sợ nhưng cũng không cần phải đánh con như thế chứ!”
“Nó là từ bụng tôi chui ra. Tôi là mẹ nó, tôi muốn đánh thế nào chả được, vi phạm pháp luật sao? Nếu tôi vi phạm pháp luật thì anh sẽ gọi công an đến bắt tôi à?”
“Ngô Hiếu Ngọc! Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy con từ trong bụng cô chui ra, tôi thật sự nghi ngờ rằng đứa bé này có phải là do cô sinh ra không đấy, nếu cô thật sự không muốn nuôi con, vậy tôi sẽ đưa Tiểu Thừa về quê cho mẹ tôi nuôi!”
“Như vậy không được, con của tôi nhất định phải ở cùng tôi…”
Nghe tiếng cãi vã từ phòng bên, Bạch Du cảm thấy rất đồng cảm với cậu bé tên Tạ Thừa này, đồng thời cũng nhớ đến mẹ mình.
Có người nói trên đời không có cha mẹ nào không yêu con của mình. Người nói câu này chắc hẳn chưa từng trải qua, bởi vì quả thực trên đời có vài bậc cha mẹ chẳng yêu thương con mình chút nào.
Người phụ nữ phòng bên là một, mẹ cô cũng thế.
Trước đây cô không thể hiểu được, nhưng sau này cô mới nhận ra trên thế giới này có rất nhiều điều vô lý, cũng may mà cô có cơ hội làm lại, còn gặp được Giang Lâm, giờ cũng đã có đứa con của riêng mình.
Nhưng đứa trẻ kia thật đáng thương, còn nhỏ như vậy, dù có muốn cũng không thể phản kháng, người cha thì có vẻ đáng tin cậy, nhưng một người cha không thể bảo vệ được con mình thì dù có đáng tin đến đâu cũng vô dụng.
Dường như Giang Lâm cũng đoán được suy nghĩ của cô, đi tới choàng tay qua vai cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, mấy chuyện trước kia đã là quá khứ rồi.”
Bạch Du tựa vào người anh, ngửi mùi xà phòng trên người anh, cảm xúc đang d.a.o động vì chuyện của cậu bé cũng dần dần bình tĩnh lại: “Dạ.”
Hai ngày tiếp theo, có vẻ người phụ nữ nhà bên đã kiềm chế được bản thân, không còn đánh con nữa, thậm chí cũng ít chửi mắng hơn.
Cứ tưởng sẽ bình an vô sự đến Quảng Thành, nhưng không ngờ người đàn ông đó lại xuống xe ở Vũ Hán.
Trước khi xuống xe, Tạ Chí Dân không ngừng nói với vợ: “Tiểu Thừa giao cho em chăm sóc, nếu em không thể chăm một mình thì nhớ liên lạc với anh, anh có thể gửi con về quê hoặc đón mẹ lên chăm. Nói tóm lại có rất nhiều cách, hơn nữa trẻ con đứa nào chả nghịch ngợm, em nên kiên nhẫn dạy nó…”
“Biết rồi biết rồi, lèm bèm mãi!” Ngô Hiếu Ngọc tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Em có thể tự xử lý, mẹ em cũng có thể giúp em chăm con, rốt cuộc anh lo cái gì thế? Tạ Thừa cũng là con em, chẳng lẽ em đánh c.h.ế.t nó được sao?”
Mọi người xung quanh đều đang nhìn bọn họ, Tạ Chí Dân cũng không nói được nhiều nữa, chỉ có thể ngồi xổm xuống dặn con: “Tiểu Thừa, lát nữa cha sẽ xuống tàu, con theo mẹ đến Quảng Thành, sau này phải ngoan một chút, nghe lời mẹ, biết chưa?”
Đôi mắt cậu bé đong đầy nước mắt và sợ hãi, đôi bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay áo của cha không chịu buông ra: “Cha ơi, Tiểu Thừa muốn đi Vũ Hán cùng cha.”
Tạ Chí Dân sờ sờ đầu con: “Tiểu Thừa ngoan, cha phải đi Vũ Hán học thêm, một thời gian nữa sẽ về Quảng Thành đoàn tụ với hai mẹ con. Con theo mẹ về Quảng Thành trước đi, cha không có thời gian chăm sóc con được.”
Cậu bé nghe vậy liền gật đầu trong nước mắt: “Cha ơi, cha phải quay lại sớm nha.”
Tiếng còi tàu bên ngoài lại vang lên, người soát vé nhắc nhở hành khách lên tàu nếu muốn lên thì lên nhanh, muốn xuống thì cũng nên nhanh chân lên.
Tạ Chí Dân tuy lo cho cậu bé nhưng vẫn đứng dậy và xách túi du lịch rời đi.
Nước mắt của cậu bé cuối cùng cũng chảy xuống khóe mắt, nhưng cậu nhanh chóng lau đi, dè dặt nhìn mẹ rồi lặng lẽ quay về giường.
Chỉ còn một ngày nữa là tới Quảng Thành.
Ngày hôm sau, người phụ nữ ở phòng bên tỏ ra rất “kiềm chế”, tuy thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng cô ta mắng con nhưng ít nhất cũng không đánh cậu bé nữa.
Bạch Du cũng chẳng quan tâm.
Chẳng bao lâu sau, tàu đã dừng lại ở ga Quảng Thành. Bạch Du và Giang Lâm xách túi lớn nhỏ, còn phải chăm sóc hai đứa trẻ, chứ đừng nói đến cậu bé phòng bên.
Khó khăn lắm mới chen được ra khỏi tàu, đột nhiên bà Bạch bị đau bụng, vội vàng vào nhà vệ sinh giải quyết.
Bạch Du và Giang Lâm đành phải ôm con đứng đợi.
Khi họ khởi hành từ thủ đô thì nhiệt độ đã là dưới 0, nhưng ở Quảng Thành lại là mùa xuân ấm áp hoa nở, chênh lệch với thủ đô khoảng hai mươi độ. Cả bé con và Niệm Niệm đều nóng tới mức mặt đỏ bừng. Bạch Du vội vàng cởi lớp áo dày ra cho hai người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-612.html.]
Không còn sự ràng buộc của quần áo dày, bé con cũng trở nên hoạt bát hơn: “Mẹ ơi, ở đây rất thoải mái.”
Bạch Du cũng cởi chiếc áo khoác nặng nề của mình ra, cười với cô bé và nói: “Nhưng trước đây không phải con nói thích tuyết ở thủ đô sao? Bây giờ lại nói ở đây thoải mái rồi?”
Bé con nghĩ đến niềm vui khi cùng ông cố và các anh chị em họ đắp người tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt trở nên bối rối.
Bạch Du thấy vậy đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Mẹ phải đi học ở Quảng Thành này, con muốn theo cha hay mẹ đây?”
TBC
Cô bé nói luôn chẳng nghĩ ngợi: “Mẹ ạ!”
Bình thường chỉ cần không đi làm nhiệm vụ, người ở nhà tắm cho con, thay tã, nửa đêm thức dậy pha sữa bột chính là Giang Lâm, anh không nghĩ con gái lại bỏ mình chạy theo người ta, trả lời nhanh gọn như vậy, anh không khỏi đưa tay véo mũi con gái mình, cười mắng: “Nhóc vô lương tâm.”
Bé con mở đôi mắt to ngây thơ vô tội, một lúc lâu sau đột nhiên nói: “Cha, cha mới là siêu vô lương tâm đó.”
Giang Lâm: "???"
Nhìn hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, rốt cuộc Bạch Du cũng không khỏi bật cười.
Đột nhiên, tay áo của cô bị Niệm Niệm ngồi bên cạnh kéo kéo, Bạch Du quay đầu nhìn cô bé, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Niệm Niệm?”
Niệm Niệm mím môi: “Cô ơi, Niệm Niệm có thể ở lại Quảng Thành với cô được không ạ?”
Mặc dù chú tốt lắm, chưa bao giờ la mắng hay đánh đập cô bé, nhưng khi không cười trông chú ấy có vẻ hơi hung dữ, cho nên cô bé vẫn muốn đi theo cô.
Bạch Du bỗng muốn trêu chọc cô bé: “Không được, cháu phải ở lại đảo Quỳnh Châu với bà nội.”
Vừa dứt lời, bé con trong lòng đã hét lên: “Chị! Em không muốn xa chị đâu!”
Niệm Niệm càng cảm động hơn, đôi mắt to ngấn nước: “Em gái à, chị cũng không muốn xa em!”
Hai chị em nắm lấy đôi bàn tay bé xíu của nhau, nhìn nhau mà rơi nước mắt, bộ dạng và giọng điệu kia như đôi tình nhân bị bắt phải chia xa vậy.
Lố quá rồi.
Ngay sau đó, hai chị em ôm nhau khóc hu hu, như thể đang hát hí khúc vậy.
Bạch Du: “...”
Giang Lâm: “...”
Sợ bà về mắng mình vô lý, Bạch Du nhanh chóng dỗ dành hai đứa nhỏ.
Một lúc sau, bà Bạch đã quay lại, nhưng thỉnh thoảng đầu vẫn quay ra phía sau nhìn lại
Bạch Du hỏi: “Bà nội, sao vậy ạ? Bà đang nhìn gì vậy?”
Bà Bạch: “Bà vừa nhìn thấy cậu bé ngủ ở phòng bên cạnh ngồi bên ngoài nhà vệ sinh. Bà hỏi cậu bé đang làm gì ở đó, cậu bé nói mẹ mình đi vệ sinh, bảo cậu bé ngồi đó đợi mẹ quay lại. Nhưng bà vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra, chả thấy bóng dáng người phụ nữ đó đâu cả. Người phụ nữ đó thực sự không đáng tin, nhà ga lộn xộn như vậy, sao lại đứa bé đợi ở bên ngoài chứ, lỡ bị bọn buôn người bắt đi thì sao?”
Bởi vì trong nhà có trẻ con bị bọn buôn người bắt cóc, nên bà cực kỳ nhạy cảm với chuyện này, lúc nãy bà còn cùng cậu bé đợi ở bên ngoài một lúc, nhưng lại lo cháu gái và Giang Lâm sẽ đợi quá lâu nên đành phải trở về.
Nhưng người phụ nữ đó thực sự không xứng đáng làm mẹ. Trên tàu không đánh thì cũng mắng con mình, còn đánh đứa bé thành như vậy, nếu ai không biết còn tưởng bọn họ là kẻ thù.
Bạch Du cau mày, đột nhiên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ cô ta chỉ muốn con của mình bị bọn buôn người bắt đi sao?”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí yên tĩnh mất mấy giây.
Ngay sau đó, bà Bạch bỗng vỗ đùi: “Nếu cháu nói như vậy thì thật sự rất có khả năng ấy! Người phụ nữ đó coi con mình như kẻ thù, nói không chừng đúng là muốn vứt đứa trẻ đi!”