Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 611
Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:30:46
Lượt xem: 27
Hơn nữa, một vé giường nằm có giá hơn 20 tệ, gần bằng với một tháng lương của một công nhân phổ thông, người bình thường không mua nổi. Hơn nữa, đầu năm nay để có được vé giường nằm cần có đơn vị và mối quan hệ, nếu không thì người bình thường dù có tiền cũng khó mà mua được.
Vì vậy, Bạch Du không cho rằng người phụ nữ trước mặt là kẻ buôn người, sở dĩ cô cảm thấy kỳ lạ là vì cậu bé ngồi bên cạnh.
Cậu bé trông khoảng bốn năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt dài nhỏ hơi xếch, mũi cao ngất, còn nhỏ mà khuôn mặt đã xuất sắc thế này, sau này lớn lên chắc chắn sẽ khiến nhiều cô c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt đây.
Nhưng lúc này ở thủ đô, nhiệt độ đang ở mức âm, cậu bé chỉ mặc hai lớp áo mỏng, khuôn mặt bé nhỏ trắng bệch vì lạnh, môi tím tái, cuộn tròn cả người lại, run lẩy bẩy vì lạnh.
Người phụ nữ mặc nhiều quần áo như thế, bên cạnh còn có một chiếc áo khoác quân đội nhưng lại không hề quan tâm đến cậu bé ngồi bên cạnh, hình như cậu bé sợ cô ta, thà bị lạnh cứng người chứ không dám mở miệng, lại càng không dám dựa vào người cô ta.
Người phụ nữ đang cầm một cuốn sách và đọc một cách thích thú, dường như không nhận thấy rằng cậu bé bên cạnh đang lạnh cóng, nhưng thật ra cậu bé đã chú ý đến ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên và nhìn về phía cô. Lúc nhìn thấy mặt cô thì ngây người ra một thoáng, rồi ngay lập tức nở một nụ cười hơi ngượng ngùng.
Bạch Du cũng nhếch lên khóe môi lên, nở nụ cười thân thiện.
Bạch Du không biết giữa hai người có quan hệ như thế nào, đúng lúc cô đang do dự có nên bước tới và “xen vào chuyện của người khác” hay không, một người đàn ông cao lớn cầm ba hộp cà mèn đã bước tới, một tay khác còn cầm ấm đun nước quân đội.
Người đàn ông này có khuôn mặt đẹp theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của Trung Quốc hiện nay, nhưng so với đường nét ưu tú của cậu bé thì đường nét trên khuôn mặt của anh ta trông có vẻ rất tầm thường. Người đàn ông đối diện với ánh mắt của Bạch Du, cũng giật mình trong giây lát, nhưng rất nhanh anh ta đã nhìn đi chỗ khác.
Người đàn ông bước vào giường, nhìn cậu bé đang run rẩy vì lạnh: “Không phải anh đã bảo em mặc quần áo dày cho Tiểu Thừa rồi sao?”
Lúc này người phụ nữ mới ngẩng đầu khỏi cuốn sách, nhẹ nhàng liếc nhìn cậu bé: “À, em quên mất, nhưng không phải do em làm mẹ tắc trách đâu, đứa nhóc Tạ Thừa này từ nhỏ đã ngốc nghếch rồi, con nhà ta ở tuổi này đã học cách tự mặc quần áo, nhưng nó vẫn chưa học được.”
Tạ Chí Dân vừa tức vừa bất lực, nhưng vẫn đè cơn giận xuống: “Hiếu Ngọc, Tiểu Thừa là con của chúng ta, em đừng có lúc nào cũng nói những lời như vậy trước mặt con.”
Dường như người phụ nữ tên “Hiếu Ngọc” không quan tâm đến điều này, mở hộp cà mèn ra và bắt đầu ăn một mình.
Tạ Chí Dân đành phải tìm quần áo của con trong túi du lịch, sau đó mặc cho cậu bé.
Cậu bé thì thầm: “Cha ơi, con có thể tự mặc được ạ.”
Vừa nói, cậu bé vừa cầm một bộ quần áo và run rẩy mặc vào, tuy động tác không nhanh nhẹn lắm. nhưng so với tuổi này mà nói thì cậu bé đã làm rất tốt rồi, không hề giống như lời người phụ nữ kia nói.
Nhưng những lời này dường như làm cho Ngô Hiếu Ngọc thấy mất mặt, sắc mặt tối sầm, trừng mắt nhìn cậu bé, ánh mắt ghét bỏ như đang nhìn một đống rác rưởi vậy, chỉ vì ngại người đàn ông trước mặt nên cô ta mới không nổi điên lên thôi.
Cậu bé càng run dữ dội hơn.
TBC
Giang Lâm thấy Bạch Du vẫn đứng ở hành lang mà không đi vào, liền đi tới hỏi: “Sao thế?”
Bạch Du lắc đầu: “Không có gì, trong giường hơi ngột ngạt, em ra ngoài hít thở không khí.”
Tuy cô cảm thấy thái độ của người phụ nữ này đối với con trai khá là kỳ quái, giống như rất hận con mình, chẳng giống như một người mẹ nên có chút nào, nhưng dù sao đây cũng là chuyện gia đình nhà người ta, chưa kể cậu bé vẫn còn có cha ở đây, ít nhất thì người cha kia còn trông đáng tin cậy.
Vì vậy cô không để tâm nữa, nhanh chóng đi vào giường nằm cùng Giang Lâm.
Mặc dù giường nằm thoải mái hơn ghế cứng nhưng không gian của giường ngủ ở thời đại này tương đối nhỏ, thông gió cũng không tốt. Hơn nữa, ở thời đại này không cái gì để giải trí cả, trừ đọc sách và ăn uống, những việc còn lại có thể làm chỉ là ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-611.html.]
May mắn là dù cậu bé kia và Niệm Niệm còn nhỏ nhưng đều rất hiểu chuyện, không ồn ào cũng không quấy khóc, cực kỳ ngoan.
Hai chị em thường túm tụm đi chơi từ nhà này đến nhà khác, chơi chán thì châu đầu vào nhau ngủ, quan hệ của họ rất thân thiết.
Bạch Du đọc sách một hồi rồi cũng đi ngủ sớm, không biết đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên cô bị tiếng trẻ con tiếng khóc đánh thức.
Cô tưởng là cậu bé hoặc Niệm Niệm bị ngã ra khỏi giường, hoảng quá nhảy ra khỏi giường luôn, nhưng ngay sau đó cô phát hiện ra tiếng khóc là phòng cách vách.
“Khóc khóc đi khóc, lúc nào cũng chỉ biết khóc, vận may gì cũng bị mày khóc cho rớt hết!”
“Đã nửa đêm rồi, mày muốn hù c.h.ế.t ai hả? Thật đúng là ma đòi nợ mà, con nhà người ta đều đến để báo hiếu, chỉ có mày là đến đòi nợ, sớm biết như thế thì lúc trước lẽ ra tao phải bóp cổ mày từ lúc lọt lòng rồi !”
Giang Lâm cũng lập tức tỉnh giấc, nhìn anh nhìn bé con nhà mình, cô bé ngủ tới mức mặt đỏ hây hây, không biết đang mơ thấy gì mà cái miệng nhỏ bỗng thổi ra bong bóng, Giang Lâm thấy thế thì khóe môi không khỏi nâng lên.
Hai đứa trẻ cứ nhất quyết phải ngủ chung trước khi lên giường đi ngủ, Bạch Du và Giang Lâm cũng không cản tụi nhỏ, chỉ đợi bọn trẻ ngủ say mới ôm chúng ra. Thứ nhất là để ngăn hai đứa rơi xuống giường, thứ hai cũng lo buổi tối lúc ngủ sẽ có ai đi vào bế bé con đi.
Lúc này, nhìn thấy hai đứa trẻ đều chưa tỉnh lại, Giang Lâm nhẹ giọng nói: “Ban ngày em có quan sát phòng bên cạnh không?”
Bạch Du gật đầu: “Người phụ nữ ở phòng kế bên có gì đó là lạ không thể nói rõ ra được, đối xử con mình như kẻ thù vậy.”
Nếu chồng của người phụ nữ kia không phải là quân nhân, nếu cậu bé đó không có nét giống người phụ nữ kia, thì cô sẽ nghi ngờ cô ta những kẻ buôn người, nhưng dựa trên cuộc trò chuyện của hai người đó, đứa bé này quả thực là do người phụ nữ đó sinh ra.
Giang Lâm còn chưa kịp trả lời, ngoài hành lang đã vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Xin chào, tôi ở giường phòng kế bên, con tôi bị thương rồi, xin hỏi hai người có mang theo thuốc đỏ không?”
220, hay còn gọi là thuốc đỏ, là chất khử trùng, tương đương với cồn sau này, nhưng tác dụng diệt khuẩn lại không tốt bằng cồn.
Giang Lâm thấy Bạch Du mặc quần áo, liền cầm lọ thuốc đỏ đi tới, mở rèm đưa cho người đàn ông.
Tạ Chí Dân tỏ ra vừa có lỗi vừa biết ơn: “Tôi tên là Tạ Chí Dân. Cảm ơn đồng chí. Đợt lát nữa dùng xong tôi sẽ mang trả ngay…”
Lời còn chưa dứt, đùi của anh ta đã bị cậu bé giữ lấy.
Anh ta cúi đầu nhìn đứa con đang run rẩy: “Sao con lại ở đây? Không phải cha đã bảo con nằm yên trên giường rồi sao?”
Cậu bé ôm đùi anh ta, đôi mắt đẫm lệ, không hé răng nói một lời, nhưng thân hình nhỏ bé run rẩy và vẻ sợ hãi trên khuôn mặt đều thể hiện một điều - cậu bé đang hoảng sợ.
Trên trên mặt cậu bé có thêm hai dấu tay, da của trẻ con rất mềm, không biết người phụ nữ đã dùng lực thế nào, trông như muốn đập nát cả khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vậy, trán của cậu bé cũng không biết bị làm sao mà da đã rách ra, m.á.u chảy xuống thái dương và khắp mặt.
Cho dù Bạch Du không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng lúc này cũng không nhìn nổi nữa: “Đồng chí Tạ, là quân nhân, so với người khác hẳn anh sẽ hiểu rõ hơn chứ, việc bạo hành trẻ em là phạm pháp!”
Trên mặt Tạ Chí Dân lộ ra vẻ xấu hổ: “Tính tình vợ tôi không được tốt lắm, khi về tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Nói xong, anh ta cúi chào rồi dẫn đứa bé quay về phòng bên cạnh.
Một lúc sau, giọng nói the thé của người phụ nữ lại vang lên từ phòng kế bên: “Tạ Chí Dân, ý của anh là gì, anh đây là đang trách tôi sao? Tại sao anh không nói là do đứa nhỏ này cố ý chống lại tôi? Nửa đêm đứng trước mặt tôi không rên lấy một tiếng, muốn hù c.h.ế.t người à, chẳng qua tôi dùng lực mạnh một chút thôi, sao có thể trách tôi chứ?”