Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 606

Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:29:50
Lượt xem: 29

Một thím lớn tuổi thấy Bạch Du nhìn chằm chằm vào nhà họ Tằng thì hỏi: “Cô là người thân của nhà họ Tằng hay người bên nhà gái?”

Bạch Du lắc đầu: “Hai bên đều không phải, cháu là bạn vợ con trai cả của nhà họ Tằng, người nhà họ Tằng đều đi cả rồi à?”

Thím lớn tuổi: “Thì ra là bạn của vợ Cảnh Lâm, chắc chắn là cháu mới tới, vừa rồi nhà họ Hoàng với người nhà họ Tằng đánh nhau, còn đập bể đầu thằng hai nhà họ Tằng. Chảy rất nhiều máu, suýt chút nữa là đã g.i.ế.c người rồi, sau khi công an tới đây thì đã đưa bọn họ đi rồi.”

Bạch Du nhíu mày: “Đưa đi? Vậy vợ của Cảnh Lâm có bị thương không ạ?”

Thím lớn tuổi: “Không, không, vợ Cảnh Lâm không bị thương cũng không bị đưa đi, mẹ chồng của cô ấy bảo cô ấy ở lại dọn dẹp nhưng nãy giờ không thấy cô ấy đâu, nói không chừng là đã ra ngoài rồi.”

Thím lớn tuổi nói xong rồi xách đồ đạc rời đi.

Bạch Du nhìn cửa lớn nhà họ Tằng đóng chặt, chẳng biết tại sao, trong lòng cô lại cảm thấy không yên tâm.

Cô suy nghĩ rồi cần thận vượt qua rác rưởi trên đất, đi thẳng về phía cửa lớn nhà họ Tằng, sau đó nhìn thấy một cái cửa sổ ở bên cạnh.

Không thấy thì chẳng sao, xem xong sắc mặt bị dọa sợ không còn chút máu.

Cô chỉ thấy Lâm Hướng Tuyết nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, ngã trên mặt đất không còn chút sức sống.

Giang Lâm thấy cô không đúng, anh bước tới hỏi: “Sao vậy?”

Lúc này Bạch Du mới lấy lại tinh thần: “Hướng Tuyết ngất xỉu trong nhà, chúng ta phải đưa cậu ấy tới bệnh viện ngay lập tức.”

Bạch Du gật đầu, cô ôm cô nhóc lùi ra xa hai mét, sau đó dùng mũ bịt lỗ tai của cô nhóc.

Giang Lâm thấy đôi mẹ con đã ổn thỏa, lúc này anh mới nhấc chân đạp cửa, đạp hai lần là cánh cửa đã ngã rầm xuống…

Khi Lâm Hướng Tuyết tỉnh lại lần nữa, đã là nửa tiếng sau.

“Mình… Sao vậy?”

Lâm Hướng Tuyết mở mắt ra, đối diện với trần nhà trắng bóng, quay đầu lại thì thấy Bạch Du đang ngồi bên cạnh mình, trong một lúc vẫn không nghĩ ra là mình bị sao.

Bạch Du: “Mình đi ngang nhà họ Tằng thì thấy cậu ngất xỉu ở bên trong nên mình và Giang Lâm đã đưa cậu tới bệnh viện. Người nhà của cậu đang trên đường tới, còn nữa, bác sĩ nói là cậu đã mang thai.”

Lâm Hướng Tuyết run lên, ngay giây sau đôi mắt bừng sáng, vẻ mặt ngạc nhiên: “Mình mang thai? Thật ư?”

Bạch Du gật đầu: “Đương nhiên là thật nhưng cậu đừng kích động, cẩn thận không tốt với đứa bé trong bụng, vả lại bác sĩ nói cậu bị tụt huyết áp, bảo cậu ăn uống đúng thời gian.”

Lâm Hướng Tuyết xoa bụng: “Được, được, được, sau này mình nhất định sẽ ăn cơm đúng giờ, mình còn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không có con. Tốt quá rồi, sau này mình không cần phải ăn canh sâm gà mái của mẹ chồng nữa, mình thật sự ăn tới mức sắp ói ra luôn rồi.”

Bạch Du nhíu mày: “Nếu cậu không thích thì cứ nói thằng với đối phương, không cần phải làm khổ bản thân.”

Lâm Hướng Tuyết thở dài: “Mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu, không cần phải sống chung với mẹ chồng, tự mình làm chủ, muốn ăn món nào cũng được, muốn ngủ tới mấy giờ cũng được, không giống như mình, cả một nhà, mình làm gì cũng có người nhìn chằm chằm, mình từng thử nói khéo với mẹ chồng nhưng bà ấy nói vậy là vì tốt cho mình.”

Bạch Du: “Mình không cho rằng sau này cậu không cần phải ăn canh sâm gà mái nữa, e rằng cậu còn phải ăn thêm một năm nữa, cho tới khi đứa bé dứt sữa mới thôi. Không đúng, sau khi đứa bé dứt sữa, nói không chừng mẹ chồng của cậu sẽ thúc giục cậu sinh thêm đứa hai và đứa thứ ba.”

Lâm Hướng Tuyết nghe vậy, lập tức sợ tái mét mặt mày: “Cậu đừng làm mình sợ, nếu thật sự làm vậy thì sẽ rất đáng sợ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-606.html.]

TBC

Vừa nghĩ tới chuyện sau này phải làm bạn với canh sâm gà gà mái, dạ dày của cô ấy đã truyền tới từng cơn buồn nôn.

Bạch Du: “Mình dọa cậu khi nào? Mình không muốn cậu đối đầu với mẹ chồng nhà mình, không muốn cậu lục đục với chồng nhưng tới lúc già ngay cả kinh nguyệt cũng sẽ rời xa chúng ta, chứ đừng nói chi là đàn ông. Mình chỉ muốn nói cho cậu, suy nghĩ và chăm sóc bản thân nhiều thêm, có đôi khi cứ luôn nhường nhịn sẽ không làm cậu đạt được thứ cậu muốn, trái lại chỉ càng khiến đối phương tệ thêm mà thôi.”

Suýt chút nữa là Lâm Hướng Tuyết đã bị câu nói “Ngay cả kinh nguyệt cũng sẽ rời xa chúng ta” làm tức cười nhưng đối với lời nói của Bạch Du, cô ấy thật sự không để trong lòng: “Quả thật là người làm mẹ, những lời cậu nói giống mẹ mình y như đúc.

Bạch Du thấy cô ấy như vậy, chỉ đành dừng lại: “Đúng rồi, cái cô Đồng Dương Vi là chuyện như thế nào? Tại sao lại thân mật với chú em của cậu?”

Lâm Hướng Tuyết: “Vừa nói tới chuyện này là giận, không phải hôm qua chúng ta đã không người phụ nữ kia ư? Cô ta vốn nói là hôm nay sẽ tới thăm nhà, nào ngờ cô ta lại tới vào lúc nửa đêm rồi nói ở nhà khách có người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào cô ta, khiến cô ta cảm thấy rất sợ, chúng mình đề nghị báo công an nhưng cô ta lại nói mình không có chứng cứ, còn sẽ gây ảnh hưởng tới danh tiếng của cô ta nên chúng mình coi như thôi và để cô ta ở lại trong nhà, nào ngờ tối đó đã xảy ra chuyện.”

“Khuya khoắt cô ta chạy tới trên giường chú em của mình để ngủ, chú em của mình là loại người vừa nằm xuống là sẽ ngủ ngay nên không chú ý tới chuyện có một người phụ nữ chạy lên trên giường mình, cứ vậy mà ôm cô ta ngủ chung với nhau, không may thằng con nhỏ của nhà họ Hoàng tới vào lúc sáng sớm, đúng lúc nhìn thấy cảnh này nên vỡ lở ra, kết quả là người phụ nữ kia khóc lóc nói mình không biết đã xảy ra chuyện gì, còn nói bản thân mộng du, cậu nói xem có giận không chứ?”

“Thằng con nhỏ của nhà họ Hoàng rất nóng tính, không nói lời nào đã đập bể đầu chú em nhà mình, chú em nhà mình cảm thấy nhà họ Hoàng không tin tưởng mình, chưa biết rõ trắng đen đã đánh mình, trong lúc nóng giận đã nói mình không muốn cưới con gái nhà họ Hoàng nữa, chuyện lúc sau cậu biết cả rồi đấy…”

Bạch Du khựng lại: “Chú em của cậu định cưới người phụ nữ kia?”

Lâm Hướng Tuyết thở dài: “E là phải làm vậy, hai người nằm trên một chiếc giường, người phụ nữ kia vừa khóc lóc vừa đòi chết.”

Bạch Du: “Người phụ nữ kia không phải là người tốt lành, sau này các cậu ở chung, cậu phải đề phòng một chút.”

Lâm Hướng Tuyết gật đầu: “Mình biết nhưng vẫn là câu nói kia, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu…”

Bạch Du cảm thấy sau này người phụ nữ Đồng Dương Vi kia sẽ còn tiếp tục gây chuyện nên đã phải nhắc nhở thế nào cô cũng đã nhắc nhở, chuyện khác chỉ đành dựa vào Lâm Hướng Tuyết.

Huống chi giờ vẫn chưa xảy ra chuyện, cô nói nhiều cũng không tốt.

Một lúc sau, người nhà họ Lâm đã tới.

Thấy Lâm Hướng Tuyết có người chăm sóc, Bạch Du lập tức nói tạm biệt.

***

Ông Giang đã không thấy cháu gái cố được nửa ngày, vừa thấy bọn họ trở về là đã không nhịn được mà phàn nàn rằng giữa mùa đông còn ôm con bé ra ngoài.

“Trời lạnh mà còn ôm con bé? Đã làm cha rồi mà không biết thương con.”

“Ông nghe nói mấy đứa còn nhúng tay vào chuyện nhà họ Tằng, mấy đứa muốn xen vào bao nhiêu chuyện bao đồng ông cũng không quan tâm nhưng mấy đứa không được ôm con bé theo, nếu dọa cháu cố của ông thì phải làm sao?”

“Cháu…”

Người đã già rồi, ít nhiều cũng sẽ trở nên nhiều lời.

Đối với nhắc nhở của ông nội, Giang Lâm không lộ ra bất cứ vẻ không kiên nhẫn nào, chờ ông ấy nói xong thì anh chợt nói một câu: “Ông nội, nếu không đêm nay để con bé ngủ với ông được không?”

Kể từ khi Tiểu Thư Thư còn chưa trở về từ đảo Quỳnh Châu, ông Giang đã cho người chế tạo một cái nôi, rào song gỗ ở bốn phía, không lo việc đứa bé lăn lộn rồi rơi xuống dưới vào lúc nửa đêm, phía dưới còn có bánh xe, có thể đẩy tới bất cứ đâu, sau khi trở về thì vẫn luôn ngủ trong cái nôi kia.

Nhưng bởi vì đứa bé ngủ trong phòng hai người, dẫn tới việc hai người không thể thân mật với nhau rất lâu. Thế nên vừa rồi lúc ông ấy lải nhải, anh đã nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn cả đôi đường.

Những lời phàn nàn của ông Giang nghẹn lại ở cổ họng, đôi mắt mở to: “Cháu nói thật chứ?”

Giang Lâm gật đầu: “Đương nhiên là thật nhưng chỉ sợ Tiểu Thư Thư không thích ứng được thôi ạ.”

Loading...