Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 598
Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:29:35
Lượt xem: 12
Bạch Phi Bằng đã chờ ở trong nhà từ lâu, nếu không phải trong nhà có xe con thì ông đã chạy tới nhà ga đón mọi người. Lúc này ông nghe thấy trước cổng truyền tới tiếng bước chân, ông vội chạy ra mở cửa.
“Mẹ! Du Du, mọi người về!”
Bạch Phi Bằng không kiềm được cảm thấy cái mũi có chút chua xót khi thấy người nhà đã lâu không gặp.
Cái mũi của bà Bạch cũng chua xót, ngay lúc bà định ôm con trai một cái thì nào ngờ con trai chỉ nhìn bà một cái, sau đó tầm mắt đã dừng trên người của Tiểu Thư Thư đang được Bạch Du ôm trong lòng ngực.
“Đây… Đây là cháu ngoại của con ư?”
TBC
Bạch Phi Bằng nhìn cô bé, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
Mặc dù trước đó ông đã xem ảnh nhưng ảnh vẫn chỉ là ảnh, không phải một chuyện với sự thật. Quả là con cháu của nhà họ Bạch, dáng vẻ thật sự rất xinh đẹp.
Nhìn môi mắt to tròn, cặp lông mi dài và cái miệng nhỏ đỏ chúm chím kia, cứ như một con búp bê vậy.
Bạch Phi Bằng định bước tới ôm cô bé thì bị bà Bạch đập vào lưng một cái: “Cái thằng ranh con này, con làm như không thấy người mẹ già này đã đành, giờ đây ngay cả con gái lẫn cháu gái của mình cũng làm như không thấy! Mẹ nói cho con biết, con đừng có cái vẻ thiên vị kia!”
Con trai thích cháu gái, đương nhiên là bà cảm thấy vui mừng rồi, dáng vẻ của Tiểu Thư Thư vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, đừng nói là Bạch Phi Bằng mà ngay cả bà cũng không nhịn được mà thương vào tận xương máu.
Chẳng qua là nhà họ Bạch đã có vết xe đổ của thiên vị là Tần Chính Nhân, bây giờ bà vô cùng nhạy với chuyện thiên vị.
Đặc biệt là khi Bạch Phi Bằng định ôm Tiểu Thư Thư, còn Niệm Niệm thì đứng một bên, cô bé nhìn ông nội với dáng vẻ vô cùng mong chờ. Trong lòng bà đột ngột vang lên tiếng còi báo động nên không thể không ra tay nhắc nhở con trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-598.html.]
Lúc này Bạch Phi Bằng mới chú ý tới Niệm Niệm đang ngoan ngoãn đứng một bên nhìn ông, trong lòng ông lóe qua cảm giác áy náy, lập tức ôm lấy Niệm Niệm: “Niệm Niệm, ông là ông nội của cháu. Cháu còn nhớ ông nội không?”
Niệm Niệm là một đứa bé gái rất dễ thỏa mãn, cô bé vừa được ông nội ôm là đôi mắt vừa rồi vẫn còn u ám đã bừng sáng: “Nhỡ ạ, Niệm Niệm nhớ ông nội, Niệm Niệm rất nhớ ông nội.”
Đối diện với cô bé nở nụ cười rạng rỡ như bông, trong lòng Bạch Phi Bằng Bằng càng càng thấy tội lỗi: “Ông nội cũng rất nhớ Niệm Niệm, cháu sống ở bên kia đã quen chưa?”
Không phải là ông thiên vị, chỉ là do lần đầu tiên nhìn thấy cháu ngoại nên có chút kích động nhưng mẹ ông nói đúng, sau này ông phải thật chú ý, tuyệt đối không thể bắt chước người phụ nữ kia…
Niệm Niệm gật cái đầu nhỏ: “Quen rồi ạ, cô đối xử với Niệm Niệm rất tốt, cho Niệm Niệm quần áo đẹp, làm bánh bích quy và bánh ngọt nữa. Bên đó còn có biển và chim Hải âu nữa, Niệm Niệm rất thích ở chung với cô.”
Đặc biệt là khi ở chỗ của cô, không có ai mắng cô bé là sao chổi, nói cô bé khắc c.h.ế.t cha mình, đồng thời cũng sẽ không có cầm kim lén đ.â.m cô bé cả. Cô bé rất thích ở chung với cô và cũng rất thích em gái.
Sau khi Bạch Phi Bằng nghe những lời này, trong lòng ông vừa vui mừng vừa bực bội: “Được, được, được, quen là được.”
Kể từ lần trước khi biết chuyện Niệm Niệm bị bắt nạt ở Thiên Tân, ông vô cùng tức giận, chửi mắng em trai Bạch Phi Lễ của ông một trận. Nhưng nhắc tới, người nên bị chửi mắng là ông mới đúng, trước đây ông không chăm sóc tốt cho con trai nhỏ và con gái, bây giờ lại không chăm sóc tốt cho cháu gái.
Nghĩ vậy, ông lại càng ôm chặt Niệm Niệm.
Bà Bạch: “Được rồi, mau vào trong đi, trời đông gió rét mà cứ ở cửa ra vào, mấy đứa không thấy lạnh à?”
Lúc này Bạch Phi Bằng mới lấy lại tinh thần: “Đúng, đúng, đúng, mau vào trong, cha đi chuẩn bị nước nóng, cả cả sữa lúa mạch cho mấy đứa nhỏ…”
Bạch Du nhìn sắc trời rồi lắc đầu nói: “Chúng con không vào đâu, trông sắc trời như sắp có tuyết rơi nữa rồi. Chúng con về trước, vả lại ông nội vẫn còn chờ ở nhà, chốc lát sau chúng con sẽ lại tới.