Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 513

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:53:41
Lượt xem: 21

Cơm trẻ con?

Bạch Du nghe vậy, cô không nhịn được mà bật cười: “Không phải cơm trẻ con mà là cơm niêu. Ăn rất là ngon, chút nữa cháu ăn thử thì sẽ biết.”

Niệm Niệm dùng bàn tay nhỏ vỗ n.g.ự.c của mình: “Thì ra không phải cơm trẻ con, vậy Niệm Niệm không phải sợ. Niệm Niệm sẽ ăn thật là nhiều.”

Đồ ăn của cô làm rất ngon, lần nào cô bé cũng ăn tới mức cái bụng căng tròn,

Bà Bạch nghe vậy thì cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Bánh Khoai Tây nghiêng đầu, nó không biết tại sao các chủ nhân lại cười, nhưng dù là thế nào đi nữa, chỉ cần các chủ nhân vui vẻ thì nó cũng vui theo, thế là sủa gâu gâu gâu.

Kem rất kiêu ngạo và lạnh lùng, chân ngắn chạy từng bước nhỏ tới, nó cho Bánh Khoai Tây một móng vuốt lớn và một tiếng “bộp”, giống như đang nói là ngày nào cũng cười ngây ngô.

Đám gà con thấy cảnh này thì vỗ cánh chạy ra ngoài, sau khi Kem lớn, bọn chúng không còn dám chọc đến nó nữa, không thể trêu vào chỉ đành bỏ chạy..

Bạch Du cầm đồ ăn và thịt vào phòng bếp, sau khi vo sạch gạo thì dùng nước để ngâm, trong khoảng thời gian đó cô quay về phòng để đọc sách. Sau khi ngâm gạo trong nước xong thì mới đi làm món cơm niêu.

Cô lấy trong tủ ra hai cây lạp xưởng Quảng Đông rồi cắt thành từng miếng nhỏ hình thoi, ngay khi cô chuẩn bị cắt nấm hương thành từng khúc thì Giang Lâm bước vào.

Giang Lâm rửa tay rồi cầm lấy con d.a.o trong tay cô một cách tự nhiên, anh cắt nấm hương thành từng khúc. Bạch Du không tranh công việc với anh, cô cầm một cái chậu lên, dùng nước tương, mỡ lợn, dầu vừng, đường và muối để điều chỉnh lại mùi vị nước tương.

Sau khi để nồi lên bếp, Giang Lâm mới nhìn cô và nói: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không em?”

Bạch Du ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn anh.

Giang Lâm nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng tách móng tay đang móc lấy ngón tay cái của cô ra: “Mỗi khi em có tâm sự hoặc trong lòng cảm thấy khó chịu thì sẽ móc ngón tay trong vô thức. Sau này có chuyện thì có thể nói với anh, chứ đừng tự dày vò bản thân được không?”

Bạch Du nhìn về phía ngón tay cái của mình theo ánh mắt của anh, phần da bên cạnh của ngón tay đã bị cô móc rách, anh không nói thì cô còn không cảm nhận được, lúc này cô mới cảm thấy hơiđau nhức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-513.html.]

Giang Lâm nhìn cô: “Thế đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Du mấp máy môi, nói ra toàn bộ chuyện mình đã nghe được ở nhà khách: “... Em không ngờ nhà họ Lâm lại vì chuyện đó mà trách cứ em, nhưng cũng không thể trách việc bọn họ đổ lỗi em, dù sao đúng là em đã bảo vệ Hướng Tuyết không tốt.”

Cô còn nói dứt câu thì môi của cô đã bị Giang Lâm nắm lấy, bóp thành mỏ con vịt.

TBC

Bạch Du: “?”

Giang Lâm: “Lâm Hướng Tuyết đã là người trưởng thành, cô ấy có năng lực chịu trách nhiệm với tất cả những chuyện mình làm. Lúc đầu là cô ấy nói muốn theo em tới đảo Quỳnh Châu và người nhà họ Lâm đã đồng ý, việc cô ấy bị gián điệp làm tổn thương là chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa trước kia em đã nhắc nhở cô ấy, bảo cô ấy cẩn thận rất nhiều lần, đồng thời còn bảo cô ấy chấm dứt việc qua lại với Ôn Tĩnh Uyển và càng không được đổ lỗi chuyện xảy ra của nhà họ Liên lên người em, từ đầu tới em không hề nói cô ấy qua lại với thằng hai nhà họ Liên. Cuối cùng là giữa cô ấy và Cát Đại Xuyên có tình cảm với nhau, nếu Lâm Hướng Tuyết không thích Cát Đại Xuyên thì em nói thế nào cũng chẳng có tác dụng, vả lại em cũng không hề nói gì.”

Bà nội không thể nhìn ra tâm trạng của cô không được vui, nhưng anh chỉ liệc một cái là đã nhận ra ngay.

Bạch Du nhìn anh, trong lòng cảm thấy chua xót, tức nghẹn.

Đôi môi của Bạch Du khẽ giật, cô chưa kịp lên tiếng thì cái miệng đã bị anh bóp càng trề ra thêm: “Thả… Thả em ra…”

Giang Lâm: “Anh nói xong chuyện của bọn họ rồi. Bây giờ anh nói tới em, em có biết vấn đề của em ở đâu không?”

Bạch Du lắc đầu, cô không nhìn thấy dáng vẻ trề môi và lắc đầu của mình, vô cùng giống một con vịt nhỏ đáng yêu.

Khóe môi Giang Lâm khẽ giật, anh muốn cười nhưng vẫn cố ép nụ cười xuống: “Vấn đề của em nằm ở đây, rõ ràng không phải là lỗi của em nhưng em lại cứ thích ôm vấn đề lên người của mình, sau đó giấu trong lòng không cho bất cứ ai biết, chỉ để làm khó bản thân.”

Tình trạng bệnh của cô nghiêm trọng như vậy, không thể thoát được chuyện liên quan tới tính cách của cô. Nếu như lòng dạ của cô độc ác một chút thì sẽ không ép mình tới tình trạng thế này.

Đôi mắt Bạch Du lóe sáng như ngôi sao, lông mi dài rậm chớp vài cái, trong lòng cảm thấy cực kỳ xúc động.

Đúng lúc này, đứa bé trong bụng bất chợt đá cô một cái.

Bây giờ đứa bé đã hơn bốn tháng nhưng vẫn không có dấu hiệu thai đạp, cô cứ luôn mong mỏi, không ngờ đứa bé lại đạp vào ngay lúc này, toàn thân cô trở nên cứng đờ.

Loading...