Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 499

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:53:14
Lượt xem: 15

Bà Bạch còn làm món thịt băm xào cà, trái cà được xào béo ngậy và mềm vô cùng, trông rất ngon miệng.

Mặc dù có thể thấy Niệm Niệm ủ rũ bằng mắt thường, nhưng may là cô bé không chống cự lại sự quyến rũ của món ngon, ăn tới mức cái bụng tròn vo, suýt chút nữa là cúi đầu không nhìn thấy mũi chân của mình.

Tạm thời Giang Lâm đi làm nhiệm vụ, Bạch Du nói bà nội để chén bát ở đó, chút nữa sau khi cô ăn xong thì sẽ rửa, ai ngờ cô vừa vào phòng bếp thì đã nhìn thấy Niệm Niệm ngồi xổm trên mặt đất để rửa chén.

Hai cái chân nhỏ của cô bé còn không to bằng cái bát, cô bé rửa rất khó khăn nhưng cũng rất nghiêm túc, góc viền bên cạnh mỗi cái bát được rửa sạch sẽ tới mức sáng bóng.

Thấy Bạch Du vào, cô bé ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt trái nho to tròn lập tức cong thành hình trăng lưỡi liềm, lông mi vừa dài vừa dày giống như hai cái bàn chải nhỏ, cô bé nhìn cô rồi nói: “Cô ơi, để Niệm Niệm rửa chén cho.”

Trong lòng Bạch Du mềm nhũn, cô ngồi xổm xuống xuống xoa đầu của cô bé: “Niệm Niệm giỏi quá, còn nhỏ mà đã biết giúp làm việc nhà rồi.”

Đôi mắt to tròn của Niệm Niệm sáng lên, giống như có hai ngôi sao rơi vào đáy mắt: “Niệm Niệm còn biết làm rất nhiều thứ nữa, Niệm Niệm biết giặt quần áo, Niệm Niệm còn biết cho gà ăn, chăm sóc chó mèo nữa.”

Bạch Du khen ngợi lần nữa: “Niệm Niệm đúng là một cô bé giỏi giang.”

Nói xong, cô xoay người đi dọn dẹp bếp lò nên không thể nhìn thấy được, lần này đôi mắt của Niệm Niệm không cong lên thành hình trăng lưỡi liềm vì được khen ngợi nữa.

Cô bé cúi đầu dụi mắt rồi khẽ sụt sịt cái mũi.

Bởi vì hôm nay chú út không về nhà nên bà Bạch dẫn Niệm Niệm tới phòng khách ở lầu một để ngủ.

Bạch Du chưa cảm thấy buồn ngủ bèn tới phòng sách ở bên cạnh để ôn tập kiến thức đại học.

Bỗng nhiên cô nghe thấy một tiếng “Đùng” vang lên từ bên ngoài.

Cô quay đầu nhìn sang nhưng không nghe thấy tiếng động nào khác, cô cho rằng đó là tiếng gió nên không quan tâm.

Nhưng lúc sau lại vang lên một tiếng “Đùng” nữa.

Bạch Du: “Bánh Khoai Tây, là mày à?”

Bên ngoài không có tiếng động.

Cô hỏi tiếp: “Là Kem à?”

Không có ai trả lời như cũ.

Ngay lúc Bạch Du định đứng lên để mở cửa thì cửa lại mở ra một cái khe nhỏ, sau đó một cái đầu nhỏ thò ra.

Bé đáng yêu của bạn chợt xuất hiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-499.html.]

Niệm Niệm lén lút nhìn xuyên qua khe cửa, dáng vẻ cẩn thận như một con sóc con.

Trái tim Bạch Du run rẩy vì sự đáng yêu này, cô đứng lên mở cửa ra: “Niệm Niệm, cháu đến tìm cô à?”

Đôi mắt Niệm Niệm lóe sáng như ngôi sao, cơ thể nhỏ nhắn vặn vẹo uốn éo vì ngại, sau đó cô bé móc trong túi ra thứ gì đó rồi duỗi cái tay nhỏ ra phía: “Cho cô ăn.”

Bạch Du nhìn tay của cô bé thì thấy trong lòng bàn tay nhỏ có hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng, không biết hai cục kẹo đó đã được để từ bao lâu, vỏ giấy bên ngoài đã hơi phai màu.

Nhưng tấm lòng của cô bé là chân thành, Bạch Du ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô bé: “Cảm ơn Niệm Niệm, nhưng cô không ăn kẹo nên cho Niệm Niệm ăn đấy.”

Sao trời trong mắt Niệm Niệm biến mất ngay lập tức, khẽ nói bằng giọng sữa mang theo tiếng khóc nức nở: “Cho cô ăn.”

Giọng sữa mềm mại khiến người ta không thể nào từ chối được.

Lòng bàn tay của cô bé nóng hổi, kẹo sữa Thỏ Trắng cũng bị cô bé nắm tới mức ấm lên.

Bạch Du nhận lấy một viên kẹo sữa Thỏ Trắng mà cô bé không chịu lấy trở về: “Thế cô ăn một viên, Niệm Niệm ăn một viên, vậy có được không?”

“Được ạ.”

Đôi mắt to tròn như từ ngọc của cô bé đúc lập tức cong thành hình trăng lưỡi liềm, khóe miệng còn để lộ hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, đúng là phôi mỹ nhân.

Bạch Du đã nhận lấy kẹo sữa Thỏ Trắng nhưng dường như Niệm Niệm không có ý định rời khỏi.

Bạch Du nhìn cô bé: “Niệm Niệm, có phải cháu có lời muốn nói với cô không?”

Đôi môi nhỏ của Niệm Niệm mấp máy: “Cô ơi, Niệm Niệm có thể ở lại đây không?”

Ở lại đây?

Bạch Du giật mình: “Tại sao cháu lại muốn ở lại đây? Chẳng lẽ cháu không muốn về Thiên Tân với bà cố à?”

Nào ngờ Niệm Niệm lại yếu ớt khóc: “Cô đừng đuổi Niệm Niệm đi mà, Niệm Niệm biết làm rất nhiều thứ, sau này còn có thể giúp cô chăm sóc em trai em gái nữa. Cô đừng đuổi Niệm Niệm đi mà…”

***

Cùng lúc đó ở nhà họ Hà.

Phó chủ nhiệm Hà bưng một ly sữa lúa mạch vừa pha xong đưa cho vợ: “Tiểu Anh, anh vừa pha một ly sữa lúa mạch cho em này. Tranh thủ lúc còn nóng em uống đi nhé?”

TBC

Trái tim Bao Nhã Anh khẽ run, bà ấy khựng lại rồi mới nhận lấy ly sữa lúa mạch của ông ta: “Có phải anh có chuyện muốn nói với em không?”

Phó chủ nhiệm Hà kéo cái ghế ở đối diện tới rồi ngồi xuống trước mặt bà ấy, ông ta vươn tay nắm chặt lấy tay bà ấy và nói: “Tiểu Anh, em quên rồi ư? Cuối tuần là kỷ niệm ba mươi năm cưới nhau của chúng ta. Năm tháng vội vã, chớp mắt một cái chúng ta đã già, anh muốn cuối tuần chỉ có đôi ta cùng nhau ra ngoài, sau đó ăn cơm rồi đi xem phim. Em cảm thấy thế nào?”

Loading...