Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 497
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:53:11
Lượt xem: 19
Trong đầu Lâu Mạn Lệ vang lên một tiếng bùm, nhất thời cô ta không kịp phản ứng lại.
Bởi vì cô ta thật sự không ngờ Bạch Du sẽ chửi mình là con điếm già, lại càng không ngờ cô lại chửi người khác thô tục như vậy.
Sau khi phản ứng lại, khuôn mặt cô ta lập tức biến thành màu gan lợn, lông mày dựng thẳng lên rồi nhào qua chỗ Bạch Du: “Con khốn nạn, tao cho mày nguyền rủa con trai của tao này, tao cho mày nguyền rủa con trai của tao, tao liều mạng với mày!”
Nói xong cô ta định tiến lên nắm tóc Bạch Du, nhưng cô ta còn chưa chạm vào cô thì cô đã ngã ra mặt đất, sau đó ôm bụng kêu la: “Cứu tôi… Lâu Mạn Lệ đẩy tôi rồi, ôi, bụng tôi đau quá…”
Lâu Mạn Lệ: “...”
Cô ta không làm gì cả!
Cô ta còn chưa chạm vào một sợi tóc của cô, chứ nói chi là đánh vào bụng cô!
Thế mà con điếm này lại nói vớ nói vẩn để hãm hại cô ta!
Cô ta chưa kịp giải thích thì đã có một đám người lao tới.
Người xông tới trước tiên là chị Lôi, giữa chị Lôi và Lâu Mạn Lệ vốn có mâu thuẫn, đứa con Dương Đản nhỏ nhất nhà của chị ấy đã bị đôi song sinh bắt nạt mấy lần. Chị ấy cũng dẫn con trai tới tìm Lâu Mạn Lệ, nhưng Lâu Mạn Lệ vừa ngang ngược vừa đanh đá, cô ta đẩy đôi song sinh tới trước chị ấy bảo chị ấy đánh trả lại, làm sao chị ấy đánh được?
Bây giờ thấy Lâu Mạn Lệ đẩy Bạch Du, quả thật là thù mới thêm thù cũ - Không thể nhịn được nữa.
Chị Lôi bước tới, dùng một tay nắm tóc, một tay khác nắm lấy cánh tay Lâu Mạn Lệ, chị ấy trở tay xoắn một cái đã chế ngự được Lâu Mạn Lệ.
Lâu Mạn Lệ đau tới mức thét gào: “Lôi Đại Ny, cô thả tôi ra!”
Chị Lôi: “Lâu Mạn Lệ, lại là cô, con trai nhà cô đánh người khác không phải chuyện một sớm một chiều, cô không dạy bảo con mình mà còn đẩy phụ nữ có thai. Cô thật là độc ác!”
Lâu Mạn Lệ tức giận tới mức thét lên: “Tôi không có đẩy cô ta, là con khốn Bạch Du tự mình ngã xuống đất!”
Chị Lôi khinh thường cô ta: “Cô nghĩ Bạch Du là ai hả, là loại người người ăn vạ không biết liêm sỉ à, người ta là trưởng phòng dự án xóa nạn mù chữ, cô ấy sẽ không làm ra chuyện lừa người khác đây!”
“Không sai, tôi có thể làm chứng, đồng chí Bạch Du không phải là loại người như vậy, trái lại là Lâu Mạn Lệ rất khó nói, ngày nào cũng khoác lác, trong miệng không có một câu nào là nói thật cả!”
“Không chỉ có như thế, người ta nói nhà dột từ nóc dột xuống, chắc chắn là Kim Đại Bảo và Kim Tiểu Bảo giống mẹ của bọn chúng nên mới khiến người ta chán ghét tới vậy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-497.html.]
“...”
Suýt chút nữa là Lâu Mạn Lệ đã không thở nổi, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Chẳng qua là mọi người không cho cô ta cơ hội giải thích, bởi vì - Bạch Du đã ngất xỉu.
Hiện trường rối loạn lần nữa.
TBC
Trong lúc rối loạn, con mặt của Lâu Mạn bị một cục đá nhỏ đập trúng, cô ta đau tới mức chảy nước mắt: “Là đứa nào chọi đá vào tao? Đừng để bà mày bắt được!”
Đôi chân nhỏ của nhóc con Niệm Niệm chạy thật nhanh, ngay sau đó đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Giang lâm vừa mới xuống tàu chiến thì đã nghe được tin Bạch Du xảy ra chuyện, sắc mặt anh trầm xuống rồi nhanh chân chạy tới bệnh viện.
Sau lưng anh còn có Kim Kế Hổ, chồng của Lâu Mạn Lệ.
Sắc mặt của Kim Kế Hổ còn khó coi hơn Giang Lâm, bình thường hai đứa con trai thích gây chuyện rắc rối bên ngoài, không phải là anh ta không biết nhưng anh ta cảm thấy chuyện mấy đứa trẻ cãi nhau không phải là chuyện lớn, thế nên không để trong lòng, cũng sẽ không đánh con vì mấy chuyện nhỏ thế này.
Nhưng con mụ già Lâu Mạn Lệ lại đẩy vợ của phó đoàn Giang, đây không còn là chuyện nhỏ nữa.
Rõ ràng là muốn anh ta c.h.ế.t mà!
Dọc đường tới bệnh viện, trong đầu Giang Lâm không kiềm chế được mà tưởng tượng mấy cảnh chẳng lành, những cảnh tượng đó liên tục lóe lên trong đầu anh. Khi tới bệnh viện, sắc mặt của anh đã trắng như tờ giấy, trên người cũng thấm ướt mồ hôi lạnh.
Ngay khi mở cửa phòng bệnh, thậm chí đôi tay của anh còn run rẩy tới mức phải đẩy cửa mấy lần mới mở cửa được.
Nhưng những cảnh tượng chẳng lành trong đầu anh lại không xuất hiện.
Bạch Du tựa vào giường bệnh, ánh nắng chiếu vào từ ô cửa sổ, nhuộm tóc và mi mắt của cô trở thành màu vàng nhạt, cô nắm tay bà Bạch, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.
Không có sắc mặt trắng như tờ giấy, không sinh non, không một xác hai mạng.
Giang Lâm bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc này trái tim đập loạn nhịp mới từ từ bình thường trở lại.
Bạch Du nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cô lập tức thu lại ý cười nơi khóe miệng, quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt của Giang Lâm.
Giang Lâm nện bước dài tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô: “Em có sao không?”