Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 492

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:53:00
Lượt xem: 20

Bà Bạch chú ý thấy sự tương tác của bọn cô, bà thấy bọn cô đằm thắm với nhau như thế thì càng cười vui vẻ: “Thật sự là đã làm phiền các cháu rồi.”

Giang Lâm: “Đây là chuyện cháu nên làm.”

Lâm Hướng Tuyết cũng gật đầu: “Bà nội ơi, bà đừng khách sáo mà, cháu ở đây lâu như thế, Du Du lại không thu một xu nào của cháu, nếu cháu còn không chịu khó thì nói không chừng Du Du sẽ đuổi cháu ra ngoài mất.”

Bà Bạch cười nói: “Đừng sợ, nếu bé Du đuổi cháu, bà nội sẽ nói thay cho cháu.”

Lâm Hướng Tuyết đắc ý chớp mắt với Bạch Du ngay lập tức.

Bởi vì bà nội, chú út và Niệm Niệm tới nên thịt và đồ ăn đã mua không đủ.

Bây giờ trạm thức ăn và trạm thịt đã đóng cửa, đành phải tới quán cơm để mua thịt về, cộng thêm trái cây sấy khô mà bà Bạch mang từ thủ đô tới, trở thành năm món ăn và một món canh.

Thịt ba chỉ kho tàu là món ngon sở trường của đầu bếp Diêu, thịt kho tàu đỏ rực mềm núc ních, tỏa sáng bóng loáng dưới ánh đèn.

Mùi thơm của canh xương sườn khoai sọ xông vào mũi, khoai sọ thơm mềm ngọt ngào được ninh rất mềm, khiến người càng nhai càng cảm thấy ngon, ăn thế nào cũng không đủ.

Khoai tây thái sợi xào chua cay là do Bạch Du làm, trong dĩa chỉ có ớt đỏ, ớt xanh, tỏi thái mỏng và khoai tây sợi màu vàng được xào chung với nhau, màu sắc vừa tươi sáng vừa đẹp mắt, sợi khoai tây giòn tan, vừa chua vừa cay, rất đưa cơm.

Vào mùa này không thể ăn được nấm tươi mới ở thủ đô, nhưng có thể ăn được khi ở đây, nấm cực kỳ mềm, cắt thành từng miếng nhỏ, xào với thịt lợn thành một món ăn phụ, viền thịt hơi vểnh lên, vô cùng đậm đà.

Niệm Niệm thích nhất là món này, cô bé cầm cái muỗng nhỏ, vụng về múc nấm vào trong chén, cái miệng nhỏ ăn tới mức phồng lên, đáng yêu giống như sóc con.

Ngọt lịm, thơm phức, ăn rất ngon.

Món cuối cùng là món canh thịt cải thảo đậu phụ, vô cùng thơm ngon, bên ngoài gió biển thổi lất phất, sau khi uống một ngụm canh xong toàn thân sẽ trở nên ấm áp, cực kỳ thoải mái.

Bữa ăn khiến mọi người vô cùng vừa lòng.

Bạch Phi Lễ ợ một cái: “Tài nấu ăn của Du Du giỏi quá, chú thấy cháu đến nhà hàng Quốc Doanh làm đầu bếp cũng không có vấn đề.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-492.html.]

Bạch Du không nói lời nào, bà Bạch nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Thế nào là không có vấn đề, phải nói là thừa sức, nhưng bé Du đừng làm đầu bếp nhé, khổ lắm đấy.”

Không nói mỗi ngày phải hít khói dầu, quan trọng nhất là nồi của nhà hàng Quốc Doanh là nồi lớn, xóc muôi mỗi ngày cũng không phải là chuyện dễ dàng, chắc chắn là sau khi già cổ tay sẽ đau tới mức không chịu được.

Bạch Du cười nói: “Cháu nghe bà nội, thỉnh thoảng cháu ở nhà sẽ nấu cho các thành viên trong nhà ăn là được rồi.”

Bạch Phi Lễ còn định hỏi Bạch Du về chuyện ở tòa soạn thì đã bị bà Bạch đuổi vào trong rửa chén bát và dọn dẹp chung với Giang Lâm.

Bạch Du lên tầng hai lấy Liên Hoàn Họa xuống, bà Bạch thấy thì nước mắt vui mừng chảy xuống.

“Bé Du, đây là do cháu vẽ ư?”

Bạch Du gật đầu: “Là do cháu vẽ ạ, may là có thợ cả Ngũ của tòa soạn hướng dẫn vẽ và cho cháu không ít đề nghị tốt, nếu không cháu chẳng vẽ được tác phẩm xuất sắc như vậy đâu.”

Bà Bạch: “Uống nước nhớ người đào giếng, sau này cháu phải cảm ơn người ta cho thật tốt đấy.”

TBC

“Cháu biết rồi ạ.” Bạch Du gật đầu, ngay sau đó hỏi: “Bà nội ơi, bà định ở lại đây bao lâu, nếu không thì bà cứ ở lại đây ăn Tết nhé?”

Nghe cô nói vậy, Niệm Niệm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mở to mắt, trông mong nhìn bà cố.

Bạch Du chú ý thấy biểu cảm của Niệm Niệm, cô trêu ghẹo cô bé: “Có phải Niệm Niệm cũng muốn ăn Tết ở đây không?”

Niệm Niệm nhìn bà cố rồi lại nhìn cô, mím đôi môi nhỏ, cô bé không nói muốn, cũng không nói không muốn.

Bạch Du cảm thấy Niệm Niệm rất ngoan ngoãn và đáng yêu, chẳng qua là hơi ít nói, không biết là có phải có liên quan tới những chuyện mà cô bé đã trải qua không, cô luôn cảm thấy cô bé thiếu một phần hoạt bát của tuổi này.

Bà Bạch: “Chắc chắn là không thể ở lại ăn Tết, sang năm chỗ của chú út cháu sẽ dời sang nơi khác, chắc là tới lúc đó không thể đi được, cũng chưa chắc là bên Giang Lâm đã có thời gian, thế nên bà chỉ ở lại vài ngày, sau đó về với chú út của cháu.”

Nếu như chỉ ngồi xe lửa thì còn được, nhưng đoạn đường qua lại phải ngồi tàu thủy rồi lại ngồi xe buýt, sau đó còn phải chen vào xe lửa, một bà cụ dẫn theo một bé gái ba bốn tuổi như bà, thật sự là có lòng mà không có sức, vả lại trên xe lửa có đủ loại người, bà sợ mình không trông coi kỹ, lỡ như làm lạc mất Niệm Niệm, vậy bà sẽ có lỗi với đứa cháu thứ hai mất.

Bạch Du cũng hiểu được điều này, đáy mắt lóe lên vẻ thất vọng.

Loading...