Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 491
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:33:49
Lượt xem: 24
Chỉ thấy Bạch Du lấy từ trong chum ra dưa cải có màu vàng lục, vừa mềm vừa giòn, dùng dưa cải này để xào thịt thì chắc chắn sẽ rất thơm.
Cách này hay.
Anh ấy vội vàng ghi lại công thức một cách chi tiết.
Vì món dưa cải hầm sợi rất dễ làm, Bạch Du không hướng dẫn cho Tạ Húc Đông xem.
Tạ Húc Đông cầm hai món điểm tâm Bạch Du làm, cảm ơn rồi lại cảm ơn.
Bởi vì anh ấy cũng không rõ Tôn Tường Vy uống sữa có nôn không nên món điểm tâm này vẫn phải mang về cho cô ta thử mới biết được.
Sau khi Tạ Húc Đông đi, Bạch Du định lên lầu đọc sách một lúc, thời gian này quá bận rộn khiến tiến độ ôn tập của cô rất chậm.
Nhưng cô không quên, nhiệm vụ chính của cô là thi đại học, cho nên dù có bận đến đâu thì cô cũng sẽ dành thời gian để ôn tập.
Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa ở cửa ra vào.
Cô tưởng Giang Lâm đã về, thế là đi ra mở cửa.
Phía sau là Bánh Khoai Tây, phía sau Bánh Khoai Tây là Kem, phía sau Kem là ba con gà con kêu cục tác, một hàng dài như vậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở, Bạch Du ngẩn ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, mắt cô đỏ hoe, giọng nghẹn ngào nói…
"Bà nội!"
Bạch Du nghĩ rằng nhanh nhất là ngày mai bà nội mới có thể tới đây, bởi vì thời tiết mấy ngày trước không được tốt nên gây trở ngại cho việc tàu thủy đi xa, không ngờ bà lại tới nhanh như vậy.
Cô nhào tới rồi ôm lấy bà nội, giọng điệu nũng nịu nghẹn ngào: “Bà nội, cháu nhớ bà quá.”
Khóe mắt bà Bạch ửng đỏ, bà vỗ nhẹ vào lưng của cô như đang dỗ trẻ con: “Bé ngoan của bà nội, bà nội cũng nhớ cháu lắm.”
Niệm Niệm im lặng đứng một bên, đôi mắt to ngập nước nhìn Bạch Du vừa ngại ngùng vừa chờ mong, giống như đang nói: “Niệm Niệm cũng nhớ cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-491.html.]
Bạch Du chú ý thấy biểu cảm của cô bé, cô ngại ngùng đứng thẳng người trong lòng bà nội, vươn tay xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Hình như Niệm Niệm cao lên không ít nhỉ.”
Nghe cô nói vậy, cơ thể nhỏ của Niệm Niệm ưỡn tới mức thẳng tắp, còn lén lút nhón gót chân lên một chút.
Thật sự là chỉ có một chút, cô bé cảm thấy chắc chắn là cô sẽ không biết.
Suýt chút nữa là Bạch Du đã bị dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé làm trái tim mềm nhũn, cô nhịn cười nói: “Ôi, cô vừa mới nói xong, sao Niệm Niệm lại cao lớn thêm nữa rồi, nếu cứ cao như vậy, chẳng phải là sẽ cao bằng cô rất nhanh à?”
Niệm Niệm lại càng kiêu ngạo, cô bé ưỡn cao lồng n.g.ự.c nhỏ, đôi môi be bé mím chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra là cô bé rất vui.
Mọi người bị dáng vẻ của cô bé làm bật cười.
Bà nội tới, đương nhiên là Bạch Du không thể đi học, cũng may là trước đó kho chứa đồ đã được cải tạo xong.
Bây giờ phòng chứa đồ đã hoàn toàn khác với vẻ tối tăm không có ánh sáng và không thoáng khí trước đó, chỉ thấy mặt tường phía biển được tạo một cái cửa sổ lớn rộng hơn một mét, trên bệ cửa sổ đặt một cái chậu nhỏ trồng lựu, trên nhánh cây mọc đầy những quả lựu lớn bằng quả trứng gà, đỏ rực rỡ, nhìn vô cùng vui tươi. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Rèm cửa sổ có màu lam, cùng một màu với trời xanh biển trọng, mặc dù nhìn từ cửa sổ ra không thể nhìn thấy biển, nhưng gió vẫn thổi tới, có thể cảm nhận được mùi của gió biển.
TBC
Bên cạnh cửa sổ đặt một cái bàn nhỏ hình vuông, cái bàn được nhặt về từ bãi rác nên có chút cũ nát, chỉ cần Giang Lâm sửa lại là có thể dùng được, cô cắt một miếng vải vuông hoa nhí để phủ lên, phía trên đặt một cái bình gốm nhỏ bị vỡ một góc, bên trong cắm vài đóa hoa dại, trong nháy mắt căn phòng nhỏ đơn sơ đã có thêm vài phần ý thơ.
Bà Bạch liên tục gật đầu vừa lòng, ngoài miệng nói: “Chỗ ở của một bà cụ như bà nào cần phải trang trí đẹp như vậy?”
Vừa dứt câu, góc áo của bà đã bị giật nhẹ.
Bà Bạch cúi đầu xuống nhìn thì thấy Niệm Niệm đang mở to mắt nhìn mình, nhỏ giọng nói: “Bà cố, còn Niệm Niệm nữa.” Không phải chỗ ở của một bà cụ, mà là chỗ ở chung của một bà cụ và một Niệm Niệm.
Bà Bạch mỉm cười gật đầu: “Đúng đúng đúng, còn có nhóc con là cháu nữa.”
Bạch Du cũng cười theo: “Chỗ ở thoải mái thì tâm trạng sẽ tốt, tâm trạng tốt mới khỏe mạnh, nhưng cũng may là có Giang Lâm và Hướng Tuyết giúp đỡ, nếu để một mình cháu làm, chắc chắn là cháu sẽ gây chuyện mất.”
Giang Lâm bận lên bận xuống với cửa sổ và giường, việc mua chăn mền gối đầu và rèm cửa sổ là do Lâm Hướng Tuyết giúp chạy việc, còn cô chỉ “ra lệnh”, sau đó giúp trang trí, thế nên tính ra cô là người góp sức ít nhất.
Nói vậy, cô nhìn về phía Giang Lâm, khóe miệng giương lên.
Dường như Giang Lâm chú ý tới ánh mắt của cô, anh nhìn về phía cô, khóe miệng cũng nhiễm ý cười, khiến ngũ quan của anh trở nên dịu dàng không ít.