Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 468
Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:14:32
Lượt xem: 9
Thật bỉ ổi.
Bạch Du đợi hơn một tuần mới đợi được quản đốc xưởng đóng hộp trở về.
"Quản đốc Lâm, ngài xem Liên Hoàn Họa tôi vẽ đi."
Bạch Du ngồi xuống, việc đầu tiên là lấy Liên Hoàn Họa trong cặp công văn ra đưa cho ông ấy.
Quản đốc Lâm nhận lấy Liên Hoàn Họa, trên bìa in bốn chữ [Anh Hùng Đời Thường], chữ viết rồng bay phượng múa, phóng khoáng tự nhiên, khiến người ta nhìn thấy không khỏi kêu lên rằng rất đẹp.
Bên dưới [Anh Hùng Đời Thường] có một dòng chữ nhỏ, tập một: [Những người đi ngược dòng tại hiện trường vụ nổ của nhà máy đóng hộp Thắng Lợi].
Bốn chữ "anh hùng đời thường" lập tức thu hút sự chú ý của quản đốc Lâm, ông ấy đã từng nghe đến "anh hùng dân tộc", "anh hùng cái thế", "anh hùng hảo hán" nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy nghe đến bốn chữ "Anh hùng đời thường".
Những anh hùng trong đời thường, có lẽ không vĩ đại như anh hùng dân tộc, cũng không có khả năng cứu cả một quốc gia, nhiều khi họ chỉ là những người bình thường, nhưng chính những người bình thường này vào những thời khắc quan trọng đã dùng mạng sống của mình để cứu mạng người khác, bảo vệ tài sản của công xưởng.
"Hay, anh hùng đời thường, đề bốn chữ này rất hay!"
Quản đốc Lâm không kìm được mà lớn tiếng khen hay.
Bạch Du cầm tách trà trên bàn chậm rãi nhấp một ngụm, không nói gì.
Nhưng cô biết, mình đã thành công được một nửa.
Ban đầu cô định nhờ thư ký Chương viết chữ thư pháp lên bìa, có điều chữ thư pháp của thư ký Chương không được đẹp, may là ông ấy không phải người sĩ diện, còn giới thiệu thợ cả Ngũ cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-468.html.]
Vậy nên cô mới biết thợ cả Ngũ là người tài giỏi mà không phô trương, không ngờ chữ thư pháp của ông ấy lại đẹp đến vậy.
Không biết thợ cả Ngũ còn có tài năng gì nữa, cô rất mong chờ.
Quản đốc Lâm lật trang đầu tiên ra xem, không ai hiểu rõ hơn ông ấy về vụ nổ ở xưởng đóng hộp, mặc dù đã biết rõ tình tiết câu chuyện nhưng ông ấy vẫn bị nội dung bên trong thu hút.
Câu chuyện kể về ba công nhân bình thường của xưởng đóng hộp, lúc đầu họ giống như một giọt nước rơi xuống biển, bình thường đến mức người đi đường cũng không thèm nhìn họ, nhưng rất nhanh sau đó đã có bước ngoặt.
Công xưởng nghỉ Tết, mấy tên đặc vụ chọn thời điểm này trà trộn vào xưởng, không chỉ muốn phá hỏng máy móc mới mua từ nước ngoài mà còn muốn cho nổ tung cả công xưởng. Đêm hôm đó vừa hay ba công nhân này phụ trách tuần tra, khi phát hiện có điều bất thường thì họ đã lao đến chỗ mấy tên đặc vụ ngay lập tức, trong đó có một công nhân tên là Hồ Diệu bị thương đầu tiên, anh ấy bị mấy tên đặc vụ đ.â.m một nhát d.a.o vào bụng, m.á.u tươi nhuộm đỏ chiếc áo bông mà anh ấy cố tình để dành mặc vào năm mới, song dù bị đ.â.m nhiều nhát, anh ấy vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tên đặc vụ, cho đến khi không còn hơi thở, tay anh ấy vẫn nắm chặt không buông.
Hai công nhân còn nhanh chóng phát hiện ra khắp nơi trong xưởng đều bị đặt thuốc nổ, nếu không ngăn chặn hỏa hoạn kịp thời, cả công xưởng sẽ bị nổ tung, thậm chí cả tòa soạn bên cạnh cũng khó mà thoát nạn.
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hai công nhân đó không bỏ chạy mà lại liều mình lao vào đám cháy, dùng mạng sống dập tắt ngọn lửa, bảo vệ công xưởng, bảo vệ tài sản của nhân dân và đất nước, rồi hai công nhân Lưu Vệ Quốc và Thành Đại Quân đã mãi mãi nằm lại trong đám cháy đó.
Trang cuối cùng vẽ chân dung của ba công nhân, bên cạnh có ghi: Hồ Diệu 24 tuổi, Lưu Vệ Quốc 19 tuổi, Thành Đại Quân 35 tuổi, các anh ấy đã dùng mạng sống để giải thích thế nào là trách nhiệm, thế nào là gánh vác, các anh ấy là những người đi ngược dòng đẹp nhất, kính chào những anh hùng.
Quản đốc Lâm luôn tự cho mình là một người đàn ông sắt đá, không chảy m.á.u cũng không rơi lệ, khi còn bé dù có bị đánh cũng không bao giờ khóc, vậy mà lúc này, ông ấy lại cảm thấy mũi mình cay cay, mắt thì ướt nhòe.
Một lúc lâu sau, ông ấy mới kìm được nước mắt, ngẩng đầu nhìn Bạch Du nói: "Đồng chí Bạch, cô vẽ bộ Liên Hoàn Họa này quá hay, tôi muốn hợp tác với tòa soạn của các cô, in ấn hàng loạt quyển Liên Hoàn Họa [Anh Hùng Đời Thường] này."
Bạch Du không ngờ niềm vui đến nhanh như vậy: "Quản đốc Lâm quả là người có con mắt tinh tường, in ấn hàng loạt là một cách hay nhưng tôi còn có một cách khác hay hơn, quản đốc Lâm có muốn nghe không?"
Quản đốc Lâm nhìn cô: "Đồng chí Bạch cứ nói."
TBC
Quản đốc Lâm cảm thấy đồng chí nữ trước mặt không hề đơn giản, không nói đến Liên Hoàn Họa do cô sáng tác, chỉ riêng sự bình tĩnh này đã vượt qua rất nhiều người. Ông ấy trời sinh khuôn mặt nghiêm khắc, trẻ con nhìn thấy ông ấy sẽ sợ phát khóc, ngay cả nhiều người trong xưởng đến tận bây giờ nhìn thấy ông ấy vẫn tránh xa, như thể ông ấy sẽ ăn thịt người vậy.