Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 445
Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:13:25
Lượt xem: 17
Đúng lúc này, một ông lão tầm năm, sáu chục tuổi đi tới. Trông mặt ông ấy không quá già nhưng tóc đã bạc trắng, mặc bộ quần áo lao động của xưởng đóng hộp ở bên cạnh, nhưng bảng tên đeo bên n.g.ự.c trái lại là ở bên tòa soạn, dưới chân đi giày vải quân đội đã giặt trắng bệch cả ra.
Hình như ông ấy nghe thấy được cuộc hội thoại của hai người bọn họ, đi tới nhìn Ngụy Quang Tông, nói: “Ôi, đồng chí này, răng cậu dính thức ăn thật đó.”
Sắc mặt Ngụy Quang Tông trắng bệch, thét lên “Á” rồi che miệng mình theo bản năng.
Ban nãy anh ta còn nói chuyện với phó chủ nhiệm Hà rất lâu, bảo sao phó chủ nhiệm Hà cứ nhăn mày mãi, có khi nào do nhìn thấy thức ăn dính lên răng anh ta không?”
Nghĩ tới đây, anh ta cũng chẳng thèm đoái hoài gì tới Bạch Du nữa mà quay đầu đi luôn.
Chờ Ngụy Quang Tông đi xa rồi, Bạch Du mới quay sang cảm ơn ông lão: “Cảm ơn thầy ạ.”
Ông ấy chỉ phất tay, không nói gì mà rời đi luôn.
Từ sau vụ bị hố lần trước, Ngụy Quang Tông lén lút mang gương tới phòng làm việc. Lúc này anh ta quay về chỗ mình ngồi, lấy cái gương ra khỏi ngăn kéo…
Nào có thức ăn gì đâu?
Điên thật!
Anh ta lại bị lừa tiếp!
Hơn nữa ban nãy ông lão kia còn giúp Bạch Du gạt anh ta, đúng là ghê gớm thật. Tốt nhất là đừng để anh ta gặp lại lần nữa, nếu không thì chắc chắn anh ta sẽ không tha cho dễ dàng như thế đâu!
Có điều nói đi nói lại, loại phụ nữ như Bạch Du đúng là chanh chua cay nghiệt, mạnh mẽ ngang ngược quá mức, chồng cô ta cưới phải cô ta đúng là xui xẻo tám đời đấy!
Lần này anh ta đã quyết định sẽ loại Bạch Du.
Anh ta muốn chọn đối tượng là một trong hai người Trình Phương hoặc cán sự Trần, ít nhất thì hai người này còn hiền huệ hơn Bạch Du nhiều.
Nghĩ tới đây, anh ta quay qua nhìn Trình Phương vẫn còn đang ngồi gõ văn bản.
Hình như Trình Phương cũng để ý thấy ánh mắt của anh ta, nghiêng đầu trợn mắt nhìn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-445.html.]
Đồ thần kinh!
Ngụy Quang Tông: Ôi cô ấy nhìn mình thế này thì quả nhiên là thích mình rồi!
**
Thủ đô.
Dạo này tâm trạng của ông Giang rất tốt, bình thường ông ấy toàn để cho chú Vương hoặc là để bảo mẫu đi mua đồ, lần này ông ấy tự đến cửa hàng bách hóa mua cả đống thuốc bổ và đồ dùng của trẻ con.
Lúc về vừa hay gặp phải người luôn đối đầu với ông ấy – ông cụ Trần.
Hồi còn trẻ hai ông nhìn nhau không vừa mắt, tính khí cứng rắn y hệt nhau, thường xuyên cãi nhau ỏm tỏi chỉ vì ý kiến bất đồng. Ông nhìn tôi bằng lỗ mũi, tôi cũng không nhìn ông bằng mắt, nói chung là không ưa nhau.
Ông cụ Trần thấy ông Giang mua nhiều đồ như thế, đang tính mở mồm châm chọc tác phong chủ nghĩa tư bản của ông ấy thì nghe thấy ông Giang nói: “Sao ông lại biết tôi sắp có chắt gái?”
Ông cụ Trần: “Hả?”
Ông Giang: “Ba thằng con trai nhà ông sinh cho ông bảy thằng cháu trai, bảy đứa cháu trai lại sinh ra mười mấy đứa chắt mà không có lấy một đứa nào là con gái. Tôi biết ông hâm mộ tôi nhưng hâm mộ đến mấy cũng vô ích thôi. Có vài người cái số nó không có được cháu gái ấy mà.”
Ông cụ Trần: “Hả?”
Ông Giang: “Thôi không nói với ông nữa, tôi còn phải về nhà đóng gói mấy cái này cho cẩn thận rồi gửi đến đảo Quỳnh Châu cho chắt gái yêu quý nhà tôi. Ông không có cháu gái thì ông không hiểu được cảm giác vui vẻ khi sắm đồ cho cháu gái đâu. Ông không hiểu được đâu.”
Ông cụ Trần: “…”
Ông Giang xách đồ vui vẻ hớn hở rời đi, để lại ông cụ Trần tức điên lên với không khí.
Tức quá.
Cái ông già này rất biết kích thích ông ấy.
Có một đứa cháu gái thì hay lắm à… Hình như là hay thật. Ông ấy không phải không có cháu chắt mà là không có đứa cháu gái nào mềm mại đáng yêu hết.
TBC
Không được rồi, giờ ông ấy phải về tìm vợ cho mấy thằng cháu trai nhà mình mới được. Ông ấy cũng phải có chắt gái!