Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 394

Cập nhật lúc: 2025-03-26 21:04:56
Lượt xem: 9

Cô nghiêm túc vẽ báo bảng, chủ yếu là Liên Hoàn Họa.

Mặc dù là vẽ tranh nhưng đó không phải là chuyện dễ dàng, sau khi vẽ xong một cái bảng đen, tay Bạch Du đau nhức tới mức không chịu được.

Bạch Du vẽ từ sáng tới xế chiều thì mới vẽ xong một cái bảng đen gồm tám phần, đồng thời một câu chuyện cũng kể xong.

Nơi vẽ báo bảng khá vắng, trong khoảng thời gian này không có ai tới tìm cô, do đó cũng không có ai biết cô vẽ báo bảng thế nào.

Cô còn cất số phấn dư lại rất kỹ, xoa bóp cánh tay đau nhức không thôi, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Ánh nắng chiều trải khắp bầu trời, nhuộm đỏ toàn bộ chân trời, chim bay về muộn xếp thành một hàng trên không trung, vỗ cánh bay về nhà.

Khi cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc, sau đó về nhà thì thấy một dáng người khoác ánh nắng chiều đi về phía cô.

TBC

Khi anh tới gần, Bạch Du mới có thể nhìn rõ.

Là Giang Lâm.

“Tại sao anh lại tới đây?”

Giang Lâm bước tới, vén mái tóc rối bời của cô ra sau tai: “Hôm nay anh tan làm sớm nên tới đón em.”

Bạch Du cười nói: “Đúng lúc em vừa làm xong công việc, chúng ta về thôi, không, khoan đã, anh thấy em vẽ thế nào?”

Giang Lâm nhìn về phía cô chỉ, đáy mắt lóe lên vẻ khen ngợi: “Vẽ rất đẹp.”

Nụ cười trên khuôn mặt của Bạch Du lại càng rạng rỡ: “Em cũng cảm thấy em vẽ rất đẹp.”

Nói xong câu buồn nôn như vậy, cô không nhịn được mà bật cười trước tiên.

Ánh nắng chiều chiếu vào người cô, đôi mắt của cô sạch sẽ trong trẻo, lóe lên ánh sáng còn sáng hơn cả ngôi sao trên bầu trời.

Bạch Du có chút ngại khi bị anh nhìn, cô giả vờ xoay người thu dọn đồ đạc.

Sau khi bọn cô ra khỏi tòa soạn, sắc trời đã tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-394.html.]

Mệt mỏi như vậy, Bạch Du không muốn về nhà làm cơm tối, vả lại bận rộn suốt cả ngày, cô đã đói đến mức da bụng dính da lưng.

Thế nên hai người thương lượng với nhau một chút, sau đó đến nhà hàng Quốc Doanh ở gần đó.

Nhà hàng Quốc Doanh làm món cá diếc chiên giòn rất ngon, thơm ngào ngạt, đầy đủ mùi vị thơm ngon, bọn cô còn gọi một món thịt ba chỉ xào ngồng tỏi, Bạch Du phải ăn tròn hai chén cơm thì mới cảm thấy cái bụng đói được lấp đầy.

Sau khi ăn xong, hai người đi từ từ về nhà dưới ánh trăng.

Khi về tới nhà, Lâm Hướng Tuyết không có ở nhà, cô ấy để lại một tờ giấy, nói tối nay mình sẽ qua chỗ Tôn Tường Vy để ngủ.

Bạch Du không nghĩ nhiều, sau khi tắm rửa xong thì trèo lên giường.

Mặc dù đã tắm nước nóng nhưng đôi tay của cô vẫn đau nhức tới mức không chịu được.

Cô định tìm rượu thuốc để bôi, tránh việc ngày mai không thể nhấc tay lên được, nào ngờ khi cô vừa quay đầu lại thì đã đối diện với đôi mắt sâu thẳm như mực của Giang Lâm.

Trong tay anh cầm một chai rượu thuốc, giọng nói trầm thấp: “Để anh dùng rượu thuốc bôi cánh tay cho em.”

Bạch Du không ngờ anh lại chu đáo như vậy, không khỏi cười nói: “Anh thật sự là con giun trong bụng em.”

Giang Lâm rũ mắt xuống, giấu ý cười ở khóe miệng, đổ rượu thuốc ra bôi lên trên cánh tay của cô, sau khi xoa nóng tay mình thì xoa bóp cho cô.

“Ư…”

Hai cánh tay vừa đau nhức vừa thoải mái, khiến cô không nhịn được mà rên lên một tiếng.

Bầu không khó xoa bóp chợt thay đổi.

Chờ tới khi Bạch Du mở to mắt ra, lúc này cô mới nhận ra tay của anh đang đặt ở hai nơi mềm mại.

Một tiếng “Bùm” vang lên, m.á.u trên người cô lao nhanh lên đầu, cả người giống như quả anh đào chín muồi, đỏ tươi, non nớt, ướt át, cực kỳ mê người.

Giang Lâm ở trên người cô, giọng nói khàn trầm thấp, đôi mắt nhìn chòng chọc vào cô: “Được chứ?”

Dưới ánh đèn, đôi gò má của cô đỏ như son phấn, ánh nước lan tràn nơi đáy mắt, cô cắn môi, nửa ngày sau mới nhỏ giọng đáp: “Ừ.”

Yết hầu của Giang Lâm nhấp nhô, cúi đầu hôn lên đôi môi của cô, sau đó bắt đầu đánh chiếm thành trì một cách mạnh mẽ.

Loading...