Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 388
Cập nhật lúc: 2025-03-26 21:04:44
Lượt xem: 19
Bạch Du: Tôi từ chối vì cô xấu.
Ngay khi cô suy nghĩ mình phải từ chối thế nào thì sau lưng truyền tới một loạt tiếng chuông.
Cô quay đầu nhìn lại thì thấy Tốn Tường Vy đang dừng chiếc xe đạp có hai mươi tám xăm ở đó, cô ta cười nói với cô: “Đi thôi, mình đưa cậu tới tòa soạn!”
Bạch Du quay đầu nhìn Ôn Tĩnh Uyển, cô mỉm cười nói: “Xin lỗi nhé, tôi không thể đi với cô được.”
Nói xong cô đi về phía Tôn Tường Vy rồi ngồi lên yên sau, hai người lái xe lướt qua bên cạnh Ôn Tĩnh Uyển như một cơn gió.
TBC
Tay xách cặp làm việc của Ôn Tĩnh Uyển siết chặt.
Sau khi lái được một lúc, Bạch Du mới cất tiếng hỏi: “Tại sao cậu lại tới đây?”
Tôn Tường Vy cười nói: “Mình không có việc gì để làm, nghĩ chi bằng tới chở cậu đi làm, lúc sau khi cậu cảm ơn mình, nói không chừng cậu sẽ làm nhiều món ăn ngon cho mình.”
Bạch Du nghe vậy, cô không nhịn được cười: “Muốn ăn đồ ăn thôi mà, vậy thì đơn giản.”
Sau khi tiếp xúc với Tôn Tường Vy thì cô mới biết, cô ta có một khuôn mặt thông minh lanh lợi nhưng là người có tính cách qua loa, suy nghĩ viết thẳng lên trên khuôn mặt.
Sau khi đến tòa soạn, Tôn Tường Vy lập tức trở về.
Người tiếp đón Bạch Du là Trình Phương: “Đồng chí Bạch, cô ngồi ở đây trước nhé, người này là đồng chí Ngụy trúng tuyển chung với cô.”
Bạch Du nhìn sang phía cô ấy chỉ, cô nhìn thấy một người đàn ông cao gầy trắng ngần, trên cái cổ dài nhỏ gắn một cái đầu to lớn, trông rất không cân xứng, vẻ ngoài kiểu vừa nhìn đã quên.
Thấy Bạch Du nhìn sang, anh ta gạt tóc, nhìn Bạch Du từ trên xuống dưới, đáy mắt lóe lên vẻ khinh thường: “Hóa ra cô là đồng chí Bạch, Bạch Du, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.”
Bạch Du nhướng mày: “Không biết danh tiếng của tôi có chỗ nào khiến anh ngưỡng mộ đã lâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-388.html.]
Ngụy Quang Tông nghẹn lại, dường như không ngờ tới việc Bạch Du dám chất vấn ngược lại mình, anh ta khịt mũi, ngay sau đó xoay đầu sang một bên.
Ngày đầu tiên tới báo cáo, Bạch Du không muốn cãi nhau làm xấu mặt, thế là coi anh ta thành cái rắm thải ra ngoài.
Trình Phương nháy mắt với cô vài cái, còn lén lút giơ ngón cái lên với cô.
Sau đó Trình Phương nói sơ qua về tình hình của tòa soạn cho hai người, tòa soạn không có nhiều người, cả tòa soạn chỉ có tổng cộng ba mươi người, chia thành sáu nhánh, hai người vừa được nhận vào làm nên tạm thời vẫn chưa xác định là sẽ tới nhánh nào, sau khi đào tạo xong sẽ đưa ra sắp xếp sau.
Trình Phương còn nói định sẽ dẫn bọn cô đến gặp chủ nhiệm Viên nhưng chủ nhiệm Viên đã đi công tác, tới cuối tuần mới về.
Giới thiệu xong, Trình Phương dẫn bọn cô đi làm thủ tục nhận việc, sau đó dẫn bọn cô tới từng nhánh để tham quan, đồng thời giới thiệu bọn cô cho những đồng nghiệp khác.
Nói tổng thể thì ngoài Ngụy Quang Tông và phó chủ nhiệm Hà vẫn chưa gặp mặt, phần lớn mọi người ở tòa soạn đều là người thân thiện dễ tiếp xúc.
Buổi chiều Phương Trình cho bọn cô đọc tài liệu để biết rõ về quy trình của tòa soạn và lịch sử phát triển, còn đào tạo cụ thể thế nào thì phải chờ cấp trên tới sắp xếp vào ngày mai.
Thế là ngày đầu tiên có vẻ ly kỳ nhưng lại không nguy hiểm cứ vậy mà trôi qua.
Giờ tan làm của tòa soạn khá sớm.
Sau khi tan làm, Bạch Du đi một mình từ từ về nhà, gió biển thổi phất qua mang theo mùi tanh nhạt của biển, ở phía xa có một cậu ra bãi biển bắt hải sản, ở phía xa nữa là nơi Hải quân làm việc.
Bạch Du bỗng cảm thấy có chút nhớ Giang Lâm.
Ngày thường cô không cảm thấy đặc biệt khi có anh ở bên cạnh, có điều lần này anh đã đi nhiều ngày, dù có Lâm Hướng Tuyết và Bánh Khoai Tây bầu bạn nhưng cô vẫn cảm thấy trống vắng.
Khi trở về sân nhỏ, vừa vào cô đã ngửi được mùi thơm.
Tôn Tường Vy và Lâm Hướng Tuyết nghe được tiếng động thì chạy ra từ phòng bếp: “Cậu về sớm vậy à?”