Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 338
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:39:29
Lượt xem: 18
Đồng chí công an thấy người đã bị khống chế thì lập tức lao lên.
Người phụ nữ thấy không chạy thoát được thì trừng mắt nhìn Lâm Hướng Tuyết, ánh mắt hung ác.
Nếu không vì con khốn này thì sao bọn họ lại rơi vào kết cục như vậy?
Nghĩ đến đây, bà ta lập tức ném đứa trẻ trong lòng đi, móc một con d.a.o trong người ra rồi lao lên đ.â.m về phía Lâm Hướng Tuyết.
Giang Lâm bên này đang khống chế người đàn ông nên không chú ý tình hình bên này, thấy con d.a.o sắp đ.â.m vào sau gáy Lâm Hướng Tuyết thì một bóng người đột nhiên xuất hiện, dùng bàn tay nắm chặt lấy lưỡi dao.
Cổ của Lâm Hướng Tuyết đã bị cắt rách nên đang choáng váng, lúc này mới chú ý đến động tĩnh sau lưng. Cô ấy lập tức quay đầu lại, chỉ thấy bàn tay Ôn Tĩnh Uyển đang nắm lấy lưỡi dao, m.á.u chảy đầm đìa.
Bây giờ cô ấy mới biết Ôn Tĩnh Uyển vừa cứu mình, nếu Ôn Tĩnh Uyển không bắt lấy d.a.o của người kia thì chỉ sợ bây giờ cô ấy đã mất mạng rồi.
Người phụ nữ trung niên bất chấp tất cả, giơ chân đá một phát vào bụng Ôn Tĩnh Uyển rồi định đ.â.m d.a.o tiếp.
Nhưng bà ta cũng thất bại như người đàn ông trung niên, Giang Lâm còn hành động nhanh hơn các đồng chí công an, giơ chân đạp bay con d.a.o của bà ta.
Ngay sau đó, người phụ nữ bị cảnh sát còng tay.
Đến khi tàu vào nhà ga rồi Bạch Du mới có cơ hội đến gần mấy người Lâm Hướng Tuyết và Giang Lâm.
Nhìn thấy Bạch Du, Lâm Hướng Tuyết lập tức chảy nước mắt: "Bạch Du, cậu không biết vừa rồi mình hoảng sợ thế nào đâu, mình còn tưởng lần này c.h.ế.t chắc rồi cơ... May mà có Giang Lâm và Tĩnh Uyển, không thì chắc bây giờ mình không nhìn thấy cậu được nữa hu hu hu..."
Bạch Du nhạy bén nhận ra Lâm Hướng Tuyết đã đổi cách xưng hô với Ôn Tĩnh Uyển từ đồng chí Ôn thành Tĩnh Uyển: "Xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi mình muốn đi đến chỗ cậu nhưng mà không chen được."
Lâm Hướng Tuyết kể lại chi tiết những chuyện vừa xảy ra cho Bạch Du nghe, còn hết lời khen ngợi Ôn Tĩnh Uyển bắt lưỡi d.a.o bằng tay không.
Bạch Du hơi nhíu mày: "Cậu bảo là tay không bắt dao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-338.html.]
Lâm Hướng Tuyết gật đầu thật mạnh: "Tĩnh Uyển quá dũng cảm luôn, nếu không nhờ cậu ấy thì chắc giờ sau gáy tớ đã có thêm một cái lỗ rồi."
Bạch Du khựng lại, nói: "Vậy thì chúng ta phải cảm ơn cô ấy thật đàng hoàng."
Lâm Hướng Tuyết lại gật đầu: "Chắc chắn rồi..."
Còn chưa nói xong đã thấy Ôn Tĩnh Uyển đi từ phòng y tế ra, bàn tay cô ta bị băng bó như cái bánh chưng.
Vừa nhìn thấy Ôn Tĩnh Uyển, Lâm Hướng Tuyết lập tức bỏ qua Bạch Du chạy sang bên này: "Tĩnh Uyển, tay cậu sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?"
Ôn Tĩnh Uyển: "Cô không phải lo đâu, bác sĩ nói không bị thương đến gân cốt, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn."
Lâm Hướng Tuyết thở phào một hơi: "Thế thì tốt quá rồi, Tĩnh Uyển, hôm nay may mà có cậu, từ nay về sau cậu sẽ là chị em tốt của mình!"
Ôn Tĩnh Uyển mỉm cười, nói: "Thật ra mình cũng phải cảm ơn đồng chí Giang, nếu không nhờ một cú đá của anh ấy thì có khi bây giờ mình cũng không đứng đây nói chuyện với cậu được."
Lâm Hướng Tuyết: "Nói vậy thì cậu là ân nhân cứu mạng của mình, còn Giang Lâm là ân nhân cứu mạng của cậu."
Ánh nắng chiếu lên gương mặt trắng nõn của Ôn Tĩnh Uyển, thoạt nhìn như thể cô ta đang tắm dưới ánh nắng vàng rực.
Bạch Du nhìn cô ta, trong lòng lại có cảm giác khó chịu không thể nói rõ.
Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy Giang Lâm đi từ một căn phòng khác ra.
Bạch Du bước lên đón, ánh mắt quan sát anh từ trên xuống dưới: "Anh không sao chứ?"
Giang Lâm nhìn cô, đáp: "Yên tâm, anh không sao."
TBC
Lâm Hướng Tuyết và Ôn Tĩnh Uyển cùng nhau đi tới.
Ôn Tĩnh Uyển nhìn Giang Lâm, nói: "Đồng chí Giang, thật sự rất cảm ơn cô, tục ngữ nói ơn huệ to lớn không lời nào cảm tạ hết được, tôi xin ghi lòng tạc dạ ơn cứu mạng của anh hôm nay."