Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 330
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:37:56
Lượt xem: 26
Từ nay về sau, cô sẽ không đào tim móc phổi đối xử tốt với anh nữa.
Bọn họ chỉ là người thân có quan hệ huyết thống, chỉ thế mà thôi.
Nụ cười trên mặt Bạch Gia Dương cứng đờ: "..."
Nhìn Bạch Du xoay người rời đi, cái động trong lòng anh ấy càng lúc càng lớn, càng lúc càng rộng...
**
Tàu hỏa sắp khởi hành, dòng người ùn ùn lên tàu.
Dù có không nỡ đến mức nào thì cũng phải đến lúc chia ly.
Lâm Hướng Tuyết lau nước mắt, cứ đi ba bước lại ngoái đầu lại tạm biệt người nhà.
Bạch Du ôm bà nội lần cuối rồi được Giang Lâm dắt lên tàu.
Người người chen chúc trong tòa tàu chật chội như hộp cá mòi, thậm chí còn không có chỗ đặt chân, mà mùi trong này lại cực kỳ khó ngửi.
Bạch Du tưởng bọn họ đã mang nhiều đồ đi lắm rồi, nhưng những người khác còn mang nhiều hơn cả bọn họ. Nào là chăn mền, xoong nồi bát đũa, quần áo, thậm chí có người còn mang cả gà, vịt sống lên tàu.
TBC
Mùi mồ hôi, mùi chân thối và mùi phân gà, vịt hòa trộn trong xe làm Bạch Du vừa lên đã sắp nôn ra.
Nhưng lần trước cô đã trải qua tình cảnh này một lần nên cũng xem như có kinh nghiệm, còn Lâm Hướng Tuyết thì suýt nữa bỏ cuộc giữa chừng.
Khó khăn lắm mới chen được lên toa tàu của bọn họ, lúc này Lâm Hướng Tuyết mới thở ra một hơi thật dài: "Má ơi! Cái mùi kinh khủng c.h.ế.t đi được! Mình nghĩ chắc mấy hôm nữa không ăn được cái gì mất!"
Bạch Du bật cười vì dáng vẻ khoa trương của cô ấy: "Không đến mức đấy chứ? Trong toa thì đỡ hơn một chút, mấy hôm nữa nếu cậu không muốn đi ra ngoài thì cứ để anh Giang Lâm đi múc nước là được."
Nghe vậy, Lâm Hướng Tuyết cười cợt cô: "Gả cho người ta đúng là khác thật đấy, lúc nào cũng nhắc đến chồng cậu.''
Bạch Du tức nổ phổi, giơ tay véo cô ấy một cái: "Đúng là làm phúc phải tội, không biết lòng tốt của người khác, thế thì cậu tự đi múc đi."
Lâm Hướng Tuyết vội vàng xin tha: "Tớ sai rồi, tớ sai rồi mà Bạch Du thân yêu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-330.html.]
Một toa xe có bốn giường nằm, Bạch Du, Giang Lâm và Lâm Hướng Tuyết đều ở trong một toa, vị trí còn lại là một người đàn ông trung niên, người nọ khoảng bốn mươi tuổi, trông có vẻ nhiều chuyện lại còn bị hôi chân.
Kiếp trước, Bạch Du đã nghe nói đến bệnh hôi chân nhưng chưa từng gặp, nhà họ Bạch không có ai chân thối, nhà họ Giang cũng không.
Nhưng khi người đàn ông kia cởi giày ra, một mùi hôi như mùi cá c.h.ế.t lập tức lan khắp toa xe.
Lâm Hướng Tuyết cực kỳ nhạy cảm với mùi hôi: "Mùi gì thúi thế?"
Ngay sau đó, chỉ thấy người đàn ông trung niên ở giường đối diện cởi tất ra, một mùi hôi gay mũi ập thẳng vào mặt.
Lâm Hướng Tuyết: "Ọe!'
Cô ấy nôn khan liên tục, nước mắt đầm đìa.
Người đàn ông trung niên xấu hổ dùng bàn tay vừa cởi tất xoa mũi, nói: "Xin lỗi em gái, chân tôi khiến em khó chịu rồi."
Ông ta biết chân mình thối nhưng cũng chẳng biết làm thế nào.
Bệnh thối chân là bệnh gia truyền nhà ông ta, có dùng thuốc gì cũng vô dụng, đã thế ông ta lại ngủ ở giường trên, chẳng lẽ lại không cởi tất cởi giày.
Bạch Du: "..."
Lâm Hướng Tuyết: "..."
Nghĩ đến việc ba, bốn ngày sau đều phải ngửi cái mùi này, hai người đều tái mặt.
Không ngờ đến trưa hôm đấy, không biết Giang Lâm dùng cách gì mà lại thuyết phục được người đàn ông nọ đổi giường với một cô gái ở toa bên cạnh.
Nhưng cô gái kia vừa đi vào Bạch Du đã sững sờ.
Lâm Hướng Tuyết thấy Bạch Du ngẩn ngơ nhìn người ta thì cũng ngẩng đầu lên.
Ngoài cửa toa tàu có một cô gái trẻ tuổi, dáng người cao gầy, thoạt nhìn khoảng hai mươi, hai mươi mốt tuổi, tóc dài phấp phới vừa đen vừa óng ánh như tơ lụa.
Gương mặt cô gái cũng xuất sắc giống như mái tóc, làn da trắng nõn, đường nét tinh xảo, nhất là cặp mắt lúng liếng đưa tình cứ như biết phóng điện. Nhưng không vì thế mà trông cô gái toát lên vẻ ngả ngớn mà lại có khí chất dịu dàng không nói thành lời.