Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 324

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:37:43
Lượt xem: 23

Bà Bạch cũng rất hối hận, nếu bà biết bé Du sẽ thành ra thế này thì vừa nãy dù có thế nào bà cũng sẽ ngăn cản Bạch Gia Dương nói ra những lời đó.

Vừa nghĩ tới chuyện khi còn nhỏ, bé Du ấm ức trốn trong ngăn tủ một mình, bà đau lòng tới mức trái tim co rút.

Bé Du đáng thương của bà.

Một bạt tay còn lại là của Bạch Phi Bằng: “Cút ra ngoài đứng, chốc nữa tôi sẽ tính sổ với anh!”

Bạch Gia Dương nhìn cha anh ấy, rồi lại nhìn bà nội và Giang Lâm, trong phòng bệnh không có ai chào đón anh ấy cả.

TBC

Anh ấy như một con ch.ó mất chủ, cúi thấp đầu ra khỏi phòng bệnh.

Giấc ngủ của Bạch Du cực kỳ sâu, cho tới tận khi trời chiều bị núi non nuốt chửng, cô vẫn chưa tỉnh lại.

Ngoài chú Vương phải đi đón ông Giang về thì những người khác đều trông chừng trong phòng bệnh.

Bạch Phi Bằng đến quán ăn trong bệnh viện mua nước và cơm về: “Mẹ, mẹ ăn chút gì đi, nếu không cơ thể làm sao chịu nổi?”

Bà Bạch uống vài ngụm nước, không đụng vào những thứ khác: “Đem đi đi, mẹ ăn không nổi, bé Du thành ra thế này, làm sao mẹ ăn uống cho được?”

Bạch Phi Bằng quay đầu nhìn Giang Lâm, thấy anh nhìn Bạch Du chòng chọc, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.

Bạch Phi Bằng thở dài.

Mãi cho tới sắc trời tối hoàn toàn, lúc này Giang Lâm mới đứng lên nói: “Con ra ngoài gọi điện thoại.”

Dựa vào tình cảnh bây giờ, e rằng không có cách nào để đi, anh phải gọi điện thoại cho quân đội, xin quân đội lùi thời gian về đơn vị.

Đúng lúc này, bà Bạch vui mừng kêu lên: “Bé Du, có phải bé Du tỉnh rồi không?”

Bước chân định bước ra phòng bệnh của Giang Lâm dừng lại, anh nhanh chóng xoay người lại, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai lao về phía giường bệnh.

Suýt chút nữa là Bạch Phi Bằng đã tránh không kịp, bị anh đụng bay ra ngoài: “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-324.html.]

Lông mi dài rậm của Bạch Du run rẩy vài cái, đôi mắt từ từ mở ra.

Đập vào mắt cô là ba khuôn mặt phóng to, cô sợ tới mức kêu lên: “Bà nội, anh Giang Lâm, cha, mọi người đang làm gì vậy?”

Tại sao lại vây quanh ở trước mặt cô, còn gần như vậy nữa, rất dễ dọa người đấy.

Bà Bạch thấy cô thực sự tỉnh lại, bà kìm nén một lúc lâu, cuối cùng không kìm nén được mà chảy nước mắt: “Bé ngoan của bà, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi! Nếu cháu còn không tỉnh lại, bà nội thực sự bị cháu dọa chết.”

Bạch Du bị bà nội ôm chặt trong lòng, cô bối rối: “Bà nội, bà làm sao vậy? Hơn nữa bà nói cuối cùng cháu cũng tỉnh lại, cháu bị gì ư?”

Giang Lâm bình tĩnh nhìn cô: “Em không biết mình bị gì?”

Bạch Du lại càng mê man: “Em bị gì?”

Giang Lâm nhíu mày nhỏ tới mức không nhìn thấy: “Vậy em còn nhớ sau khi từ nhà họ Bạch về tứ hợp viện thì mình đã làm gì không?”

Nghe thấy lời Giang Lâm nói, bà Bạch cũng nhận ra chỗ không đúng, bà buông lỏng Bạch Du ra, đôi mắt nhìn chòng chọc vào mặt cô.

Bạch Du nhìn thấy sáu con mặt của ba người nhìn chòng chọc vào mình, không khỏi vừa cảm thấy nghi ngờ vừa cảm thấy kỳ lạ khó nói.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau khi em về phòng thì em sắp xếp lại khăn lụa và áo nhung vừa mua đặt vào vali du lịch, chỉ là trong lúc thu dọn em chợt cảm thấy buồn ngủ…”

Nói tới đây, cô ngừng lại như không biết phải làm sao.

Vì cô không thể nào nhớ được ký ức lúc sau của mình, dường như là cô cảm thấy buồn ngủ, sau đó ngủ quên trên giường, nhưng cô nghiêm túc nhớ lại, dường như cô không có lên giường.

Nếu cô không lên giường để ngủ, vậy cô đã làm gì?

Lúc này, cô mới nhận ra ở đây không phải tứ hợp viện của ông Giang, cách trang trí này, giống như là… Bệnh viện?

Sau khi xác nhận, cô ngẩng đầu lên nhìn mọi người: “Tại sao em lại ở trong bệnh viện? Em bị bệnh ư?”

Bạch Phi Bằng mở miệng, định lên tiếng thì thấy Giang Lâm đứng bên cạnh ông bỗng di chuyển, chặn trước mặt ông.

Loading...