Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 312

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:37:19
Lượt xem: 26

Từ Ánh Chi nghe chuyện là do Giang Lâm quyết định thì không tiếp tục hỏi nữa: “Được, chị đi mua đồ với em.”

Bạch Du kéo tay cô ấy, hai người lên tàu điện: “Anh cả của em sao rồi?”

Từ Ánh Chi thở dài: “Từ sáng tới giờ, ngay cả một ngụm nước cũng không uống.”

May là dưới sự khuyên nhủ của cô ấy thì anh ấy cũng đã đi ngủ, nếu không cô ấy cũng sẽ không bằng lòng ra ngoài.

Bạch Du khựng lại: “Sau này phải phiền chị Ánh Chi an ủi anh cả của em nhiều rồi.”

Từ Ánh Chi cười một tiếng: “Phiền gì mà phiền, đây là điều nên làm.”

Bọn họ dự định làm đám cưới vào hai tháng sau nhưng bây giờ xảy ra chuyện như thế này, đám cưới chỉ thể hủy bỏ.

Chẳng qua là cô ấy không dám nói với bất cứ ai, thật ra trong lòng cô ấy lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Cho tới tận bây giờ cô ấy mới biết được, bản thân vẫn chưa chuẩn bị bước vào mối quan hệ hôn nhân, lại càng không có cách nào để… Đón nhận mối quan hệ thân mật giữa nam và nữ.

Bây giờ mỗi khi Bạch Gia Dương lỡ đụng vào người cô ấy, trong đầu của cô ấy sẽ hiện lên bóng dáng của tên biến thái họ Cầu, sau đó cơ thể không thể kiềm chế được mà run rẩy.

Cô ấy cảm thấy dường như mình đã bị bệnh.

Nghĩ vậy, cô ấy cắn môi trong vô thức.

Sau khi xuống xe, đi thêm một đoạn nữa thì mới tới trước cửa hàng Hữu Nghị.

Từ Ánh Chi đánh giá cửa hàng Hữu Nghị, trêu đùa nói: “Trước đây chị thường xuyên đi ngang qua nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa vào bao giờ, lần này nhờ được may của em nên mới có thể vào trong mở mang tầm mắt!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-312.html.]

Bạch Du cười nói: “Sớm muộn gì cũng vậy thôi, lần đầu cả mà, đi, đi vào thôi.”

Thực ra tới những năm tám mươi, cửa hàng Hữu Nghị dần mất ưu thế, làn gió xuân cải cách thổi qua khắp nơi trên cả nước, hàng hóa nước ngoài cũng càng ngày càng nhiều, mọi người không cần phải tới cửa hàng Hữu Nghị thì cũng có thể mua được đồ Tây.

Cửa hàng Hữu Nghị không thể không sửa đổi, tới lúc đó, không cần phiếu ngoại tệ thì cũng có thể vào mua đồ.

Hai người tới cửa, Bạch Du lấy phiếu ngoại tệ và thư giới thiệu của đơn vị ra, sau khi người trông cửa kiểm tra cẩn thận thì mới cho bọn họ vào trong.

Từ Ánh Chi vỗ n.g.ự.c thở phào: “Chị còn lo anh ta không cho chúng ta vào, tới lúc đó sẽ rất mất mặt.”

Trái lại là Bạch Du lại không cảm thấy lo lắng, cô dẫn Từ Ánh Chi vào trong một cách tự nhiên, hai người giống như mấy bà cụ vào Đại Quan Viên, cảm giác như cặp mắt không thể nhìn tới.

Hàng hóa trong cửa hàng Hữu Nghị rất đầy đủ, có bơ lạc, socola Hershey’s, thuốc nhập khẩu, rượu Tây, còn có cả rượu Mao Đài và hàng thủ công mĩ nghệ trong nước, cái gì cũng có.

Quan trọng là chất lượng tốt nhất, đương nhiên là giá cả cũng sẽ vô cùng đắt.

Từ Ánh Chi thấy vậy thì liên tục líu lưỡi không nói nên lời: “Chúng ta xem thôi là được rồi, đừng mua bậy.”

Sau khi Bạch Du lượn nửa vòng, cuối cùng cũng thấy quầy bán khăn quàng cổ và khăn lụa, cô vội kéo Từ Ánh Chi qua.

Khăn lụa bày bán trong quầy được làm bằng tơ lụa có chất lượng tốt nhất, màu sắc cũng không đơn giản như những khăn lụa bên ngoài thị trường, có đủ mọi màu sắc, đẹp mà không tầm thường, dù có là Từ Ánh Chi luôn miệng nói đừng mua bậy thì cũng không kiềm được mà nhìn vài lần.

TBC

Sau khi Bạch Du xem một vòng quầy xong thì chỉ vào ba cái khăn trong đó: “Phiền cô lấy giúp tôi cái màu xanh sẫm này, màu hồng phấn bên ấy và màu xanh đậm kia ra cho tôi xem.”

Nhân viên cửa hàng không nói lời nào, Từ Ánh Chi vội kéo tay Bạch Du, cô ấy nhỏ giọng nói: “Vừa nãy chị có xem giá rồi, một cái giá tận tám đồng phiếu ngoại tệ, em mua một cái là được rồi, đừng xài tiền bậy bạ.”

Cô ấy biết rõ nhà họ Giang không thiếu tiền, lần này Bạch Du kết hôn, ba nhà Giang, Bạch, La cho Bạch Du không ít đồ tốt, có thể nói bây giờ cô là một phú bà nhỏ.

Loading...