Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 303
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:36:33
Lượt xem: 22
Mặc dù bà không thích đứa con dâu Tần Chính Nhân nhưng bà cũng không mong bà ta qua đời, chỉ muốn bà ta gặp tai vạ để lại ngàn năm, nay lại qua đời đột ngột như vậy, thực sự khiến người ta thổn thức mà.
Chẳng qua nay là ngày vui của bé Du, Tần Chính Nhân đến nhà họ Bạch quậy rồi qua đời, sau khi mọi người trong đại viện biết, không biết sẽ nghĩ thế nào.
Bởi vì vậy mà so với Bạch Gia Dương thì bà càng đau lòng cho cháu gái.
Bạch Phi Bằng mím môi, sau khi vào ông vẫn luôn im lặng.
Nhưng trông ông như đã già đi vài tuổi, sắc mặt cực kỳ tiều tụy.
TBC
Bạch Du vẫn không lên tiếng an ủi, vào thời điểm này, lời nói vừa yếu ớt vừa không có sức lực.
Sau đó dưới sự sắp xếp của đội trưởng Trần, mọi người được một đồng chí công an dẫn tới nhà xác.
Tần Chính Nhân được đưa tới bệnh viện cấp cứu nhưng bà ta đã tắt thở trên đường, sau đó mới được đưa về cục công an.
Thi thể của Tần Chính Nhân cũng không đáng sợ, không có bảy lỗ chảy máu, c.h.ế.t không nhắm mắt như trong tưởng tượng. Đôi mắt của bà ta nhắm chặt, ngoài sắc mặt tái nhợt không bình thường ra thì trông bà ta không khác nào đang ngủ thiếp đi.
Bạch Du vào xem một chút là đã bước ra, chẳng mấy chốc, bên trong đã truyền tới tiếng khóc nghẹn ngào một lần nữa.
Giang Lâm theo sau cô ra ngoài, anh nắm lấy tay cô.
Đội trưởng Trần chưa cưới vợ, không kịp đề phòng bị nhét thức ăn cho chó đầy cả miệng: “Hôm nay bận rộn quá nên không kịp chức mừng hai người, nhưng nói chúc mừng trong tình cảnh này thì cũng không được đúng lắm.”
Giang Lâm khẽ đáp lại một tiếng.
Dù sao đây cũng không phải đầu đề của câu chuyện, hai người không tiếp tục nói chuyện, bầu không khí lập tức trở nên im lặng.
Một lúc sau, trong phòng làm việc im ắng, chợt vang lên giọng nói thanh thúy của Bạch Du: “Đội trưởng Trần, mọi người có biết chuyện Tần Tâm Hủy là con gái riêng của mẹ tôi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-303.html.]
Đội trưởng Trần run lên, gật đầu: “Tôi biết, trước đó Tần Tâm Hủy đã chủ động khai báo.”
Bạch Du nghe vậy thì nhíu mày lại.
Cô cậu tự sát, mẹ cô cũng tự sát, trong biến số đó, người duy nhất sống sót là Tần Tâm Hủy.
Đương nhiên là cô cũng không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh cái c.h.ế.t của cậu và mẹ cô có liên quan tới Tần Tâm Hủy, nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, thế nên cô mới định nói thân phận của Tần Tâm Hủy cho đội trưởng Trần nghe.
Nhưng cô không ngờ được rằng Tần Tâm Hủy lại chủ động khai báo.
Đương nhiên là đội trưởng Trần hiểu ý của Bạch Du, anh ta khựng lại rồi nói: “Đồng chí Bạch cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không để người tốt chịu thiệt, cũng sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ phạm tội nào.”
Bạch Du gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn.
Mặc dù nhà họ Giang có quyền có thế nhưng bọn họ sẽ không can thiệp vào chuyện của công an, cũng sẽ không dùng quyền thế một cách bậy bạ.
Thế nên sau này Tần Tâm Hủy có sống hay chết, không có tội hay có tội, chỉ có thể chờ công an điều tra xong thì mới biết được.
Cô không muốn gặp Tần Tâm Hủy, người nhà họ Bạch cũng không có ai muốn gặp cô ta.
Sau khi lấy lời khai xong, bọn họ trở về nhà.
Cô vốn định đưa bà nội và cha của cô về nhà, chẳng qua là bọn họ đạp xe đạp tới, không có cách nào để đặt xe đạp vào cốp xe cả.
Bà Bạch cũng không muốn một mình ngồi xe ô tô trở về với Bạch Du, bà lo lắng cho con trai và cháu trai lớn, cuối cùng chỉ có Bạch Du và Giang Lâm ngồi xe ô tô về nhà.
Sau khi xe rời khỏi cục công an, Bạch Du mới nhớ ra trong cục công an còn đang giam giữ một người – Giang Khải.
Cô nhìn về phía Giang Lâm nhưng nghĩ tới vừa rồi mình chỉ hỏi một câu, anh đã ôm cô hết hôn rồi lại cắn, trồng lên cổ của cô nhiều… Dấu dâu tây như vậy.
Nghĩ tới chuyện này, cô nuốt ngược lời muốn nói lại.