Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 274

Cập nhật lúc: 2025-03-25 19:55:23
Lượt xem: 23

Huống chi họ dính lấy nhau cũng tốt hơn là đi hại người khác, chỉ là hai con rắn độc này đồng thời xuất hiện ở nhà họ Giang, chỉ e rằng sau này sẽ không ít rắc rối.

Gió thổi bên tai.

Thổi tới mùi xà phòng như có như không, còn có mùi bạc hà nhạt nhẽo, có chút dễ ngửi.

Bạch Du ngửi ngửi mũi: "Anh Giang Lâm, anh có ngửi thấy mùi bạc hà không?"

Giang Lâm: "Không có."

Bạch Du ngửi, vẫn cảm thấy có mùi bạc hà, cô nhìn lướt qua xung quanh, cũng không phát hiện ra thực vật bạc hà nhưng mà càng đến gần Giang Lâm, mùi bạc hà lại càng nồng.

Cô ngửi tới ngửi lui người anh như một con ch.ó con, cuối cùng xác định mùi này chính là từ trên người anh: "Anh Giang Lâm, mùi thơm là từ trên người anh, anh bôi gì thế?"

Giọng Giang Lâm khàn khàn: "Không bôi gì cả."

Đầu cô cọ tới cọ lui trước n.g.ự.c anh, sợi tóc trượt tới trượt lui dưới cằm anh, khiến anh hơi ngứa.

"Thật sự không bôi cái gì sao? Vậy thì lạ quá."

Bạch Du lại ngửi một chút, cô xác định mình ngửi được mùi bạc hà, rất nhạt nhưng đúng là không phải ảo giác, mấu chốt là mùi này rất dễ ngửi.

Giang Lâm rũ mắt xuống: "Du Du, đừng đùa anh như vậy, ở đây là bên ngoài."

Bạch Du ngơ ngẩn, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Em không đùa anh, trên người anh thật sự rất thơm."

Đôi mắt Giang Lâm sâu thẳm, nhìn cô chằm chằm, yết hầu lăn lộn: "Đây là do em chọc anh."

Bạch Du cảm thấy người này thật khó hiểu, không phải cô khen anh thơm sao, sao còn không vui?

Nhưng mà cô còn chưa kịp mở miệng, cái ót đã bị bàn tay to của anh chế trụ, anh cúi đầu xuống, chiếm lấy môi cô.

Lúc ấy Bạch Du liền choáng váng.

Chẳng phải đang nói về mùi hương sao?

Sao lại nhảy cóc sang bước này rồi?

Tuy nhiên, cô nhanh chóng không thể suy nghĩ lung tung được nữa, vì Giang Lâm dùng lưỡi nâng lên mở môi răng của cô, tấn công vào mọi ngóc ngách.

TBC

Sau một hồi lâu, anh mới buông môi cô ra, trán đặt lên trán cô.

Anh ở ngay trước mắt, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào cô, hơi thở nóng hổi phả nhẹ lên mặt.

Tim Bạch Du đập thình thịch, nếu không phải anh ôm lấy eo cô, có lẽ cô đã ngã quỵ xuống đất.

Có hơi xấu hổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-274.html.]

Chỉ là hôn nhau thôi, sao mỗi lần cũng biến thành "mềm nhũn" vậy?

Kiếp trước cô không như vậy.

Giang Lâm nhẹ nhàng mổ vào môi cô, giọng nói khàn khàn: "Đến nhà ông bà ngoại lát nữa không được như vậy nữa."

“?”

Đầu óc Bạch Du "bùm" một tiếng, giống như có một đạo thiên lôi đánh xuống.

Cho nên vừa rồi anh nói cô chọc anh, là cho rằng cô muốn?

Giống như lúc trước anh bảo cô nhịn một chút nhưng cô căn bản không có ý đó.

Bạch Du khóc không ra nước mắt, anh coi cô là cái gì?

Thèm ăn đến mức đó ư?

Sớm biết thế thì tối hôm đó cô đã không chủ động hôn anh rồi!

Thật là sai một bước, sai cả dặm.

Tuy nhiên, Bạch Du nhanh chóng hòa nhau một ván.

Bởi vì khi đứng dậy, "đứa em" của anh…

Bạch Du lập tức quay đầu đi, không dám nhìn nữa.

Nhưng trong đầu vẫn vô thức hiện lên hình ảnh ở đảo Quỳnh Châu, chỉ trong chốc lát, mặt cô đã đỏ như quả đào chín mọng.

Giang Lâm mím môi nhìn cô một cái, bước đi.

Bạch Du tưởng rằng anh tức giận, nhưng ngay sau đó, cô thấy anh đi được vài bước rồi dừng lại.

Rõ ràng là đang đợi cô.

Cô cong môi, nhanh bước đuổi theo, lập tức nhìn thấy tai anh đỏ ửng.

Bạch Du bỗng dưng hiểu ra, hóa ra người này không phải tức giận, mà là ngại ngùng, xấu hổ.

Cô đã từng thấy Giang Lâm lạnh lùng như sương giá, Giang Lâm lạnh nhạt xa cách, cũng từng thấy Giang Lâm nghiêm túc uy nghiêm nhưng hai kiếp người, đây là lần đầu tiên cô thấy Giang Lâm biết xấu hổ.

Bạch Du bật cười: "Anh Giang Lâm, anh đang xấu hổ sao?"

Giang Lâm liếc nhìn cô, không nói gì.

Bạch Du lại nổi lên ý xấu, còn rục rịch: "Anh Giang Lâm, không phải trước đây anh chưa từng yêu đương sao? Vậy kỹ thuật hôn môi anh học với ai, cũng không thể vô sự tự thông chứ?”

Loading...