Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 218
Cập nhật lúc: 2025-03-25 06:13:42
Lượt xem: 31
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Bạch Du vẫn không nói lời nào như cũ.
Cô không nói, Giang Lâm cũng không hỏi, anh chỉ im lặng ở bên cạnh cô.
Cho tới khi đi đến trước cửa nhà hàng Quốc Doanh, Bạch Du mới nhận ra không biết từ khi nào sắc trời đã tối.
Giang Lâm: “Em đói bụng không?”
Bạch Du: “Em không đói bụng.”
Nào ngờ khi vừa nói xong, cái bụng của cô đã vang lên tiếng ọt ọt.
Bạch Du: “...”
Khóe miệng Giang Lâm cong lên: “Đúng lúc anh cũng có chút đói bụng, chúng ta vào nhà hàng ăn gì đó đi.”
TBC
Khuôn mặt Bạch Du ửng đỏ, cô gật đầu theo anh vào nhà hàng Quốc Doanh,
Sau khi Nguy Hán Nghị xác định La Tiểu Bảo không sao thì anh ấy quay trở về cục cảnh sát.
Vì chỉ có hai người ăn nên Giang Lâm không gọi nhiều món, chỉ gọi một nồi hải sản hầm nấm và một phần gà sapo đủ hai người ăn.
Do là giờ ăn tối nên nhà hàng Quốc Doanh rất đông khách, rộn ràng nhốn nháo, cực kỳ náo nhiệt.
“Anh Giang Lâm, mẹ em đã làm chuyện có lỗi với cha em, anh nói xem em có nên nói với cha em không?”
Bạch Du nói xong rồi cầm ly trà hoa cúc trên bàn lên uống một hớp, trà hoa cúc có mùi thơm ngát ngọt ngào, vị không đậm đặc nhưng vô cùng thơm.
Giang Lâm nhìn cô: “Em nên tự mình quyết định nhưng anh cảm thấy cha anh có quyền được biết mọi chuyện.”
“...”
Bạch Du nghe thấy hai chữ “Cha anh”, suýt chút nữa trà hoa cúc trong miệng đã phun lên khuôn mặt của anh.
Giang Lâm nhìn cô, nhướng mày: “Sao vậy? Chẳng lẽ lời anh nói có chỗ nào sai à?”
“Không có, không có.” Bạch Du lắc đầu, nhân cơ hội hỏi vấn đề liên quan tới Lâu Tú Anh: “Đúng rồi, sau khi chúng ta làm sổ chứng nhận, em có đổi xưng hô gọi dì Lâu là mẹ chồng hay mẹ không?”
Giang Lâm: “Không cần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-218.html.]
Mẹ của anh chỉ có một.
Nghe anh nói vậy, trong lòng Bạch Du cảm thấy thoải mái: “Vậy là được rồi, vì em cũng không muốn đổi xưng hô.”
Đối với chuyện của cha và mẹ cô, cô cảm thấy Giang Lâm nói rất đúng, cha cô có quyền được biết mọi chuyện.
Nếu vậy, cái nhà này sẽ tan nát.
Mong sau khi anh cả biết, sẽ không vì vậy mà trách cô.
Chẳng bao lâu sau, các món ăn đã được dọn lên.
Nồi hải sản hầm nấm dùng tôm tươi, nấm kim châm, nấm ăn và nấm bào ngư để nấu thành súp, bên ngoài nấm thấm vị tươi ngon của hải sản, mùi vị vô cùng thơm ngon.
Trước đó Bạch Du vốn không muốn ăn nhưng sau khi húp vài ngụm canh, chẳng mấy chốc cô đã bị gợi sự thèm ăn.
Gà sapo được nấu bằng cách của thành phố Quảng, vị không cay, khoai tây được nấu chung, mùi vị ngon và đậm đặc, da gà trơn mềm, ăn rất ngon.
Quả nhiên, đồ ăn ngon là thứ chữa lành lòng người tốt nhất, cộng thêm anh đẹp trai Giang Lâm chỉ cần nhìn cũng cảm thấy no đang ngồi ở đối diện.
Sau khi dùng bữa, tâm trạng buồn rầu của Bạch Du đã khá hơn trước rất nhiều.
Giang Lâm nhìn cô ăn đến mức đôi gò má phình lên, giống y như một chú sóc con nhét đầy đồ ăn trong miệng, anh cảm thấy có chút buồn cười nhưng lại sợ cô biết, thế nên chỉ có thể nén lòng mím khóe miệng lại.
Hình ảnh này trong mắt người khác, đó là Giang Lâm nhìn Bạch Du bằng ánh mắt cưng chiều, anh thường xuyên gắp thịt gà cho cô, khiến hai đồng chí nữ vẫn chưa cưới chồng ở bên cạnh ngưỡng mộ vô cùng.
Sau khi trở về nhà khách, sắc trời đã tối hẳn.
“Em tắm xong thì ngủ một giấc thật ngon nhé, anh ở sát vách, có chuyện gì thì em cứ gọi anh.”
Phòng tắm của nhà khách không có nước nóng nên Giang Lâm đã mua lại nước nóng từ nhà khách, sau đó xách tới phòng tắm cho cô.
Trong lòng Bạch Du cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn anh, anh Giang Lâm.”
Giang Lâm: “Ừ.”
Biết được nhiều chuyện như vậy, Bạch Du cho rằng mình sẽ mất ngủ.
Không biết là nhờ lời an ủi của Giang Lâm dành cho cô, hay là cơ thể quá mệt mỏi, cô vừa nằm xuống giường là đã chìm vào giấc ngủ trong chốc lát.