Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-03-25 06:13:36
Lượt xem: 22

Đoàn Tuệ Quân không quan tâm tới tiếng chửi rủa của những người ở bên ngoài, bà ấy chạy nhanh vào trong phòng lấy ra một cái khăn mặt, cạy miệng La Tiểu Bảo một cách thành thạo, sau đó dùng sức nhét cái khăn mặt vào trong miệng La Tiểu Bảo, rồi lại dùng sức bấm vào nhân trung của cậu bé.

“Tiểu Bảo, con đừng sợ, mẹ ở ngay đây!” Nói xong, bà ấy quay đầu lại nhìn về phía Bạch Du: “Nếu con trai tôi xảy ra chuyện không may, tôi sẽ không để các người yên đâu!”

Giang Lâm nhíu mày.

Nguy Hán Nghị cũng nhíu mày theo.

Anh ấy không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nếu xảy ra án mạng, khi đó cả anh ấy cũng không thể thoát khỏi chuyện bị nghiêm phạt.

Bạch Du không quan tâm tới Đoàn Tuệ Quân, cô nhìn La Tiểu Bảo đang co giật, sau đó hỏi Đoàn Tuệ Quân: “Con trai của mợ phát tác bệnh động kinh?”

Đoàn Tuệ Quân chỉ nhìn cô một cái, chứ không trả lời, bà ấy đặt sự quan tâm lên người của con trai một lần nữa, càng dùng sức bấm vào nhân trung của La Tiểu Bảo.

Bà ấy không khỏi cảm thấy luống cuống, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Bà ấy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng chỉ có một đứa con trai, nếu con trai không còn, bà ấy cũng không thiết sống!

Bạch Du nói: “Nếu con trai của mợ mắc bệnh động kinh thì mợ làm vậy là không đúng, mợ dùng khăn mặt nhét vào miệng của cậu bé, có thể dẫn tới ngạt thở, cũng có thể dẫn tới trật khớp xương hoặc gãy xương, mợ mau lấy khăn mặt ra đi!”

TBC

Đoàn Tuệ Quân tức giận quát lên: “Cô thì biết cái gì? Cô mau cút ra ngoài cho tôi!”

Bà ấy vừa dứt lời, sắc mặt của La Tiểu Bảo đã trở nên khó coi vô cùng, bằng mắt thường cũng có thể thấy đổi thành màu quả cà.

Bạch Du không chần chừ nữa, vươn tay định cạy miệng La Tiểu Bảo, muốn lấy khăn mặt ra.

Nếu còn rề rà, chắc chắn La Tiểu Bảo sẽ bị cơn nôn mửa của mình làm khó thở, cuối cùng là c.h.ế.t vì ngạt thở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-215.html.]

Đoàn Tuệ Quân thấy thế thì định ngăn cô lại: “Tôi không cho phép cô đụng vào con trai tôi!”

Sắc mặt Bạch Du nghiêm túc, nói: “Mợ không thấy con trai của mợ không thể thở được nữa ư? Nếu còn không lấy khăn mặt ra thì mợ cứ chờ tới lúc nhặt xác cho con trai mợ đi!”

Cô hiểu lòng mẹ thương con của Đoàn Tuệ Quân, nhưng bây giờ, nếu bà ấy còn tiếp tục ngăn không cho cô lấy khăn mặt ra, dù thần tiên có tới cũng không thể cứu được La Tiểu Bảo.

Đoàn Tuệ Quân sợ run nhưng khi nhìn thấy sắc mặt La Tiểu Bảo đổi thành màu tím đen, cuối cùng bà ấy cũng buông cánh tay đang ngăn Bạch Du.

Bạch Du không chút chần chừ, cô dùng sức cạy miệng La Tiểu Bảo, chẳng qua là người phát tác bệnh động kinh cắn miệng rất chặt, cô cạy miệng nhiều lần nhưng vẫn không thành công.

Đúng lúc này, trước mặt cô có một cái bóng đen phủ xuống.

Giang Lâm ngồi xổm xuống bên cạnh cô: “Để anh.”

Bạch Du lập tức nhường chỗ, Giang Lâm nhích qua, vươn tay nắm lấy cái cằm của La Tiểu Bảo, dùng sức cạy ra, sau đó anh đã cạy được cái miệng mà Bạch Du cạy nhiều lần nhưng vẫn không thành công.

Bạch Du đưa tay nhanh chóng lấy cái khăn mặt ra: “Mau nghiêng người cậu bé lại, để bọt trong miệng cậu bé chảy ra.”

Giang Lâm làm theo lời cô.

Sau khi bọt chảy ra, bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt La Tiểu Bảo thay đổi một lần nữa, nhưng lần này thay đổi theo chiều tốt, không còn một màu tím đen nặng nề như vừa nãy.

Đoàn Tuệ Quân thấy thế, khuôn mặt lóe lên vẻ khó xử, cuối cùng bà ấy cảm kích nhìn về phía Bạch Du: “Cảm ơn, cảm ơn cô.”

Bạch Du thấy La Tiểu Bảo vẫn còn run rẩy chưa dừng lại, cô nhìn về phía bà ấy rồi nói: “Mợ đi lấy một cái gối để cậu bé tựa lên, đừng đụng tới đầu, nếu một lúc sau mà vẫn chưa dừng lại thì phải đưa cậu bé tới bệnh viện.”

“Được được được, tôi đi lấy gối tới ngay.”

Đoàn Tuệ Quân nghe vậy, bà ấy vừa gật đầu, vừa loạng choạng đứng dậy.

Loading...