Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 186
Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:42:35
Lượt xem: 29
Hai người họ đã làm việc ở cửa hàng rất nhiều năm nhưng chưa từng gặp được một người đàn ông kiên nhẫn chờ người yêu chọn đồ, còn ra tay hào phóng như vậy, thứ các cô nhìn thấy đều là loại đàn ông với vẻ mặt mất kiên nhẫn, hoặc là vừa mua thêm một thứ đã nhắc nhở.
Người đàn ông vừa đẹp trai vừa hào phóng như thế, sao các cô ấy lại không gặp được vậy?
Huhuhu, hâm mộ quá, ghen tị quá!
Bạch Du không biết suy nghĩ của hai nhân viên phục vụ, cô lắc đầu nói: “Mua hai thứ này là đủ rồi.”
Giang Lâm gật đầu: “Ừm, đợi khi nào trở về Bắc Kinh, chúng ta lại đến Vương Phủ Tỉnh mua, chắc hẳn đồ ở nơi đó sẽ có nhiều lựa chọn hơn.”
Nghe thấy vậy, hai nhân viên phục vụ suýt nữa đã hét lên như gà.
Mua hai thứ ở đây vẫn chưa đủ, vậy mà khi trở về Bắc Kinh còn định dẫn đối tượng đến Vương Phủ Tỉnh mua tiếp.
Mặc dù các cô ấy chưa từng tới Bắc Kinh nhưng cũng được nghe về Vương Phủ Tỉnh, nghe nói nơi đó là một tiệm nổi tiếng trăm năm, hơn nữa còn là cửa hàng bách hoá lớn nhất ở Bắc Kinh, sản phẩm trong đó đầy đủ và thời thượng nhất Bắc Kinh, thậm chí là khắp toàn quốc.
Các cô ấy nằm mơ cũng muốn tới Vương Phủ Tỉnh một lần, nhưng đồng chí người yêu của cô gái này không chỉ muốn dẫn cô đi, còn định tiếp tục mua cho cô.
Đây là muốn khiến người ta hâm mộ tới c.h.ế.t sao?
Bạch Du gật đầu: “Vâng, vậy còn anh, anh Giang Lâm, anh không cần mua đồ gì sao?”
Mặc dù cô sinh ra ở Bắc Kinh, lớn lên ở Bắc Kinh nhưng nói ra cũng thật mất mặt, cô chưa từng vào tòa bách hoá cao nhất là Vương Phủ Tỉnh, nhưng mẹ cô lại thường xuyên dẫn Tần Tâm Hủy tới đó mua đồ.
Giang Lâm lắc đầu: “Anh không cần mua đồ, còn em đó, có muốn mua gì nữa không?”
Bạch Du cũng lắc đầu: “Em cũng không cần, vậy chúng ta đi thôi.”
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-186.html.]
Mua một cái quần dài và một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp hết ba mươi lăm đồng.
Tiền lương của một công nhân bình thường chưa chắc đã được tới ba mươi lăm đồng, mà cô lại tiêu hết tiền lương một tháng của người ta ngay lập tức, cho dù biết anh có rất nhiều tiền tiết kiệm nhưng vẫn không đành lòng.
Nhưng hình như Giang Lâm không hề nghĩ bất cứ điều gì, anh nhìn về phía quầy bán gối: “Gối mà anh đưa cho em quá cao, em chọn một cái gối phù hợp với độ cao của em đi.”
Bạch Du kinh ngạc vì sự cẩn thận của anh, nhưng cô vẫn nói: “Không cần đâu ạ, nếu mua thêm một cái gối nữa thì không phải là quá lãng phí rồi không?”
Cô tới quá bất ngờ, tối hôm đó, Giang Lâm đưa cho cô một cái gối để dùng, sau đó anh lại tới cung tiêu xã mua một cái khác, nếu bây giờ mua thêm một cái nữa, vậy chẳng phải rất lãng phí sao.
Giang Lâm nhìn cô: “Không phải lúc ngủ, em thích ôm thứ gì đó sao? Mua thêm một cái thì em cũng có thể ôm ngủ.”
Nếu vừa rồi chỉ cảm thấy kinh ngạc thì bây giờ, Bạch Du lại có thêm sự khiếp sợ: “Sao anh biết? Sao anh biết em thích ôm ngủ vậy?”
Quả thật cô có thói quen này.
Lúc ngủ sẽ ôm gối, hoặc là ôm chăn, nếu không cô sẽ lăn qua lăn lại không ngủ được, cứ cảm thấy trong lòng thiếu thứ gì đó, rất không có cảm giác an toàn.
Mà có rất ít người biết cô có thói quen này, thậm chí đến bà nội cũng không biết thói quen này của cô.
Giang Lâm: “Khi còn bé, anh từng tặng em một con hổ bông, lúc ngủ em rất thích ôm nó, nếu không có thú bông bên cạnh thì em sẽ làm loạn.”
Lần này càng khiến Bạch Du kinh ngạc hơn, cô mở to mắt, há hốc miệng với vẻ mặt không thể tin được: “Em thật sự từng như vậy sao? Nhưng chuyện anh tặng hổ bông cho em, sao em lại không có ấn tượng gì vậy?”
Cô thật sự không nhớ rõ chuyện không này, cô cũng không không nhớ chuyện Giang Lâm từng tặng hổ bông cho mình.
Trong trí nhớ của cô, Giang Lâm vẫn luôn có hình tượng “Con nhà người ta”, đẹp trai học giỏi, còn được người lớn thích, nhưng bởi vì khoảng cách tuổi giữa hai người nên cô còn tưởng rằng cô và Giang Lâm không hề quen biết nhau.