Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 181

Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:42:25
Lượt xem: 26

Đôi mắt Giang Lâm tràn đầy ý cười: “Không cần vội, anh đi nộp báo cáo, khi về sẽ đón em.”

“Vâng.”

Khi Bạch Du nói lời này, cô đã đi vào trong phòng ngủ, cô nhanh chóng mở vali hành lý ra rồi cân nhắc nên mặc quần áo như thế nào sẽ đẹp hơn.

Áo sơ mi trắng khá đoan trang nhưng lại hơi đơn điệu.

Váy màu đỏ rất đẹp, nhưng như vậy có quá nổi bật không?

Thỉnh thoảng, Giang Lâm lại nghe thấy tiếng nói thầm truyền ra từ trong phòng ngủ, anh nở nụ cười.

Giang Lâm đội chiếc vành rộng đi về phía toà nhà văn phòng của uỷ viên chính trị, nhưng còn chưa tới thì đã gặp Tôn Tường Vy mặc một chiếc váy đỏ đứng dưới gốc cây đại thụ, cô ta nhìn chằm chằm anh.

Giang Lâm coi như không thấy mà đi thẳng qua cô ta.

Tôn Tường Vy tức giận đuổi theo, cô ta nói: “Anh Lâm, em có một câu muốn hỏi anh, một câu thôi, chỉ cần anh trả lời em, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa!”

Giang Lâm dừng bước, anh quay lại và nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm: “Nói đi.”

Tôn Tường Vy khịt mũi, cô ta nghẹn ngào hỏi: “Anh thật sự muốn kết hôn với cái người tên Bạch Du kia sao?”

“Ừm.”

Nói xong, Giang Lâm lại quay người, anh không thèm nhìn cô ta mà đi thẳng.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Giang Lâm, Tôn Tường Vy không nhịn được mà ôm mặt khóc.

Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi vội vàng chạy từ một gốc cây khác đến: “Bé ngoan, con đừng khóc nữa, đừng vì một người đàn ông không cần con mà khóc, đợi khi nào trở về Nam Kinh, mẹ sẽ tìm cho con một người đàn ông tốt hơn cậu ta gấp trăm ngàn lần. Ngoan, đừng khóc nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-181.html.]

TBC

Tôn Tường Vy nhào vào trong lòng mẹ, cô ta khóc rất đáng thương: “Nhưng con cảm thấy anh ấy là người tốt nhất, con chưa từng gặp được người đàn ông nào tốt hơn, ưu tú hơn anh ấy, huhuhu…”

Cô ta không rõ rốt cuộc cô ta không tốt chỗ nào, vì sao Giang Lâm lại không bằng lòng nhìn cô ta thêm chút nữa.

Cô ta càng không rõ rốt cuộc vì sao cô lại bị thất bại trước người tên Bạch Du kia, vì sao Giang Lâm thích Bạch Du mà không thích cô ta.

Huhuhu, rất không cam lòng!

Mẹ Tôn: “Đứa nhỏ ngốc, con mới bao lớn, con mới chỉ gặp được mấy người đàn ông, sau này khi con gặp được nhiều hơn thì sẽ cảm thấy cậu ta không còn tốt nhất nữa. Ngoan, đừng khóc nữa, con khóc khiến mẹ đau lắm đó.”

Mẹ Tôn nhìn con gái khóc sướt mướt thì cảm thấy rất đau lòng, trong lòng không phải phàn nàn thằng nhóc Giang Lâm không biết thức thời, con gái của bà ta vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như thế, sao anh lại không thích chứ?

Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, bà ta cũng không phải là người không nói lý, tình cảm chính là thứ không thể nói đạo lý được, thích chính là thích, không thích chính là không thích.

Thậm chí bà ta còn muốn cảm ơn Giang Lâm vì không mập mờ với con gái mình mà là giải quyết dứt khoát, không hề để lại một chút nhớ nhung cho con gái bà ta, như vậy thì sau này, cô ta mới có thể ở bên người khác được.

Tôn Tường Vy khóc nức nở: “Mẹ, chúng ta về nhà thôi, ngày mai sẽ về Nam Kinh.”

Cô ta không muốn ở lại nơi đau lòng này nữa, cô ta phải rời đi ngay lập tức.

Cô ta không muốn nhìn thấy Giang Lâm nữa, nếu không cô ta sợ mình sẽ không bỏ được.

Cô ta thích Giang Lâm nhưng cô ta đã dũng cảm một lần rồi, cho dù bị từ chối thì cũng không hối hận, nhưng nếu cô ta cứ tiếp tục dây dưa thì chính là đồ ti tiện.

Cha mẹ nâng niu cô ta trong lòng bàn tay mà nuôi lớn, không phải là để cô ta tự khiến mình trở nên ti tiện!

Mẹ Tôn vỗ nhẹ vào lưng con gái, bà ta đau lòng nói: “Được được, ngày mai chúng ta lập tức rời khỏi quân khu, lát nữa mẹ sẽ bảo cha con đi mua vé tàu thuỷ, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi luôn.”

Khi còn trẻ luôn cho rằng gặp được một người nào đó là có một không hai, cả đời sẽ không quên được, nhưng sau này mới hiểu được, thứ được gọi là không quên được, chẳng qua chỉ là trải ít sự đời mà thôi.

Loading...