Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-03-23 08:11:26
Lượt xem: 33
Bạch Du cũng cười nói: "Chào cô, tôi là Bạch Du, xin hỏi có chuyện gì không?"
Phùng Chiêu Đệ giơ bữa sáng trong tay lên: "Tôi đến đưa bữa sáng cho cô thay phó đoàn Giang, tên cô hay thật đấy! Không tầm thường lại phổ biến như tên tôi, trên đảo Quỳnh Châu này không có hơn ngàn thì cũng phải hơn trăm người tên là Chiêu Đệ."
Cô ấy là con cả trong nhà, lúc vừa ra đời, bà nội thấy cô ấy là con gái thì lập tức đặt cho cô ấy cái tên "Chiêu Đệ", hy vọng cô ấy sẽ mang đến mấy người em trai cho gia đình. Nhưng không biết vì tổ tiên nhà họ Phùng không phù hộ hay cha mẹ cô ấy không đủ sức mà sau cô ấy còn có Phán Đệ, Tưởng Đệ và Lai Đệ. Mới đây, mẹ cô ấy mới mang thai, cô ấy cảm thấy trong bụng mẹ có lẽ còn có một "Đệ" nữa.
Bạch Du: "Tên chỉ là một cách xưng hô thôi, nếu cô không thích thì sau này có thể bỏ, cảm ơn cô đã đưa bữa sáng đến cho tôi, có muốn vào trong ngồi một chút không?"
Phùng Chiêu Đệ nghe vậy thì ánh mắt sáng như đèn pha ô tô: "Được không? Tôi có thể vào thật à?"
Bạch Du mỉm cười gật đầu, mở rộng cửa ra, còn giơ tay định cầm lấy bữa sáng trong tay cô ấy.
Tất nhiên Phùng Chiêu Đệ không thể để cô cầm, cô ấy cầm bữa sáng đi thẳng vào phòng: "Tôi cũng muốn đổi tên nhưng nếu dám làm thế thì sẽ bị cha tôi sẽ đánh gãy chân mất."
TBC
Không chỉ thế, nếu cái thai tiếp theo của mẹ cô ấy là con gái thì cô ấy sẽ trở thành tội đồ của gia đình, thế nên cô ấy chỉ dám nghĩ thôi chứ không dám làm.
So với Phùng Chiêu Đệ, Bạch Du cảm thấy mình may mắn hơn nhiều, mặc dù mẹ không thích cô nhưng bà nội và cha không hề bất công.
Nghe nói tên của cô là do ông nội đặt, ở cổ đại, Bạch Du là tên gọi khác của sao trời, là ngôi sao có được linh hồn kiên cường mà dịu dàng. Ông nội hy vọng cô làm một ngôi sao lấp lánh nên mới đặt cái tên này cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-151.html.]
Phùng Chiêu Đệ đặt cái cặp lồng nhôm lên bàn, còn mở nắp ra giúp cô: "Đây là hoành thánh dẹt, một trong những món ăn nổi tiếng nhất đảo Quỳnh Châu chúng tôi, chắc cô chưa ăn bao giờ đâu."
Mùi thơm xông vào mũi, bụng Bạch Du cũng phối hợp kêu "ọc ọc": "Đúng là tôi chưa ăn bao giờ, mùi thơm quá, chắc ăn ngon lắm đây."
Phùng Chiêu Đệ nuốt một ngụm nước bọt rồi gật đầu thật mạnh: "Tất nhiên rồi, bình thường chúng tôi có muốn ăn hoành thánh dẹt cũng không được, chỉ có ngày lễ và ngày cưới mới làm món này thôi. Đầu tiên là xay nát thịt ba chỉ, sau đó cho thêm nấm hương, tôm khô, trộn đều rồi thêm rượu lâu năm cùng các loại gia vị khác, quấy đều để làm nhân bánh. Sau đó cho nhân vào trong lớp da bột mỏng, gói kín rồi cho vào lồng hấp chín, sau khi hấp còn phải chần qua nước sôi. Thế còn chưa xong đâu, còn phải nấu bằng canh xương hầm, rượu lâu năm, nước mắm và hành thái nhỏ, cuối cùng đổ thêm dầu vừng lên trên mới hoàn thành."
Cần nhiều nguyên liệu và công sức như vậy, không muốn ăn cũng khó.
Nghe Phùng Chiêu Đệ giới thiệu như vậy, Bạch Du cũng vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Cô bước lại gần quan sát, chỉ thấy trong hộp nhôm có mấy miếng hoành thánh dẹt mỏng như tờ giấy trắng, màu sắc đẹp như ngọc, trông khá giống há cảo ở thành phố Quảng nhưng da mỏng hơn.
Bạch Du: "Cô ăn gì chưa? Có muốn cùng ăn với tôi không?"
Phùng Chiêu Đệ đã thèm rớt nước miếng rồi nhưng vẫn lắc đầu, nói: "Không cần đâu, tôi ăn rồi, cô cứ ăn đi."
Bạch Du nhìn ra cô ấy rất muốn ăn, thế là lấy cái bát ra sẻ cho cô ấy một ít, sau đó mới múc một thìa bỏ vào miệng.
Lớp da bên ngoài vừa vào miệng đã tan, cảm giác vô cùng non mềm, nhân thịt thơm ngọt và dẻo, đúng là ăn rất ngon.
Phùng Chiêu Đệ dè dặt múc một thìa rồi cắn một miếng nhỏ, cô ấy thỏa mãn đến mức híp hết cả mắt lại.