Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 139

Cập nhật lúc: 2025-03-23 15:10:58
Lượt xem: 41

Phong cách trong nhà hoàn toàn phù hợp với ấn tượng mà Giang Lâm tạo ra cho người ta, gọn gàng dứt khoát, đồng thời lạnh như băng. Trong phòng ngoại trừ những vật phẩm cần thiết thì không còn gì khác.

Bạch Du đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn ra cửa lớn. Sau khi xác định chắc hẳn Giang Lâm sẽ không quay về nhanh như thế thì mới đẩy cửa bước vào.

Diện tích của phòng ngủ khá là nhỏ, liếc mắt là có thể bao quát hết cả phòng. Bên trong chỉ có đúng một cái giường gỗ, một cái bàn tròn cùng với một chiếc ghế lùn.

Chiếc chăn màu xanh lục đậm được gấp vô cùng chỉnh tề, hoàn toàn không nhìn thấy được một nếp nhăn. Tuy rằng cô không phải người lôi thôi, nhưng không thể nào so được với Giang Lâm.

Nhưng cô thấy việc này hơi phiền. Chăn gấp cho đẹp thế nào đến tối chẳng phải cũng tung ra mà đắp hay sao.

Bạch Du dỗ dành chính mình.

Trên bàn có mấy quyển sách nào là “Lịch sử phát triển xã hội”, “Lý luận thực tiễn”, “Làm sao để luyện được sắt thép”, cùng với mấy quyển sách quân sư kỹ thuật.

Ngay khi Bạch Du chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên liếc mắt nhìn thấy trong đống sách đặt trên mặt bàn có một bưu kiện, mà phong thư bên ngoài lại viết tên của cô.

Thật ra lần trước đi gửi bưu kiện xong, cô đã chờ mong Giang Lâm sẽ hồi âm mình, chẳng qua cô chờ mòn chờ mỏi cũng không nhìn thấy hồi âm của Giang Lâm.

Lúc này nhìn thấy bưu kiện của mình thì theo bản năng, cô cầm nó lên, mở ra nhìn xem.

Sau đó cô ngẩn ngơ hết cả mình.

Cô có hơi không tin được vào hai mắt của mình, duỗi tay lên xoa mắt nhìn lại, bên trong vẫn viết: “Anh Giang Lâm, anh đúng là người thích cởi đồ nha.”

Thích! Cởi! Đồ!

Bạch Du nhìn chằm chằm vào ba chữ này, chỉ thấy sét đánh giữa trời quang.

Bảo sao Giang Lâm mãi mà không chịu hồi âm cho cô. Cô mà nhận được bưu kiện có nội dung như thế này thì cũng không biết nên hồi âm như thế nào cho phải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-139.html.]

Cô chỉ nhớ hôm đó nhân viên của cục bưu chính vội vàng tan tầm cho nên đánh văn bản xong cũng không nhắn cô xác nhận lại. Lúc đó cô lại thấy mình cứ do dự mãi như thế mới làm cho người ta mãi không được tan làm nên cũng không tiện mở miệng. Hơn nữa cô thấy có mấy chữ mà thôi nên chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.

Nhưng giờ nhìn ba chữ “Thích cởi đồ” này thì cô khóc không ra nước mắt.

Giờ không biết Giang Lâm nghĩ về cô như thế nào nữa?

Thật sự là xấu hổ muốn xỉu!

Mười phút sau, Giang Lâm đã quay lại, tay cầm túi lớn túi nhỏ, không hề ít món.

Anh đặt hộp cơm bằng nhôm lên mặt bàn: “Nhân lúc còn nóng mà ăn đi.”

Nói rồi anh đặt túi khác lên bàn, lấy khăn lông, bàn chải đánh răng cùng với xà phòng các thứ ra khỏi túi.

Bạch Du có tật giật mình không dám đối diện với anh: “Thật ra… Tôi có mang mấy cái này mà.”

Giang Lâm: “Không sao, không dùng thì cứ để gọn sang một bên là được.”

Bạch Du gật đầu. Cô rất muốn giải thích với anh chuyện bưu kiện kia nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Trong lúc nhất thời, không khí có hơi kỳ lạ.

TBC

Giang Lâm liếc mắt nhìn cô, mở nắp hộp cơm bằng nhôm kia rồi đẩy nó tới trước mặt cô, nói: “Cô ăn đi.”

Lúc này tâm tư của Bạch Du đã bị cuốn đi theo mùi thơm nức mũi của đồ ăn trong hộp cơm. Cô nuốt nước miếng nói: “Ơ thế anh Giang Lâm thì sao ạ? Anh ăn chưa ạ?”

Giang Lâm gật đầu nói: “Tôi ăn rồi.”

Nghe anh nói thế Bạch Du cũng không khách khí nữa mở nắp hộp cơm ra. Bên trong là thịt kho tàu và dưa muối. Lớp bên trên là thịt kho bóng loáng, bên dưới là dưa muối thơm ngon. Mùi hương cứ thế xông thẳng vào mũi: “Thơm quá đi.”

Nói rồi cô há miệng ăn ngay một miếng thịt kho và dưa muối. Mùi thơm thoáng chốc ngập tràn trong khoang miệng. Thịt kho đã được hầm mềm, vào miệng là tan ra. Dưa muối đã được muối đến độ, ăn rất ngon, cực hợp ăn với cơm.

Loading...