Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 124
Cập nhật lúc: 2025-03-23 15:10:28
Lượt xem: 33
Tần Chính Nhân: ?
Tần Tâm Hủy: ?
Trong khoảng thời gian ngắn hai cô cháu cũng không kịp phản ứng Bạch Du muốn làm gì.
TBC
Bạch Du khẽ mỉm cười, thả tóc ra rồi tiếp tục véo cánh tay và má của mình.
Nếu như trước đây, Bạch Du có bóp cổ mình mạnh đến đâu, da cũng chưa chắc có thể nhìn ra dấu vết gì, bởi vì da cô đen.
Tuy nhiên, suốt thời gian qua, ngoài việc chống nắng, cô còn rất chú trọng dưỡng da, những ngày Tần Chính Nhân và Tần Tâm Hủy không chú ý, cô đã âm thầm trắng lên mấy tông.
Thế nên, khi cô bóp cổ mình, một dấu đỏ hiện ra, trông vô cùng chói mắt và kinh hoàng, như thể bị ai đó ngược đãi dã man vậy.
Dù sao Tần Tâm Hủy cũng còn trẻ, kinh nghiệm chiến đấu chưa phong phú, đến lúc này vẫn chưa kịp phản ứng nhưng Tần Chính Nhân đã đoán được mục đích của Bạch Du, hai mắt mở to kinh ngạc.
Nhưng chưa kịp bà ta lên tiếng ngăn cản, đã nghe thấy Bạch Du hét lớn về phía cửa: "Thím Thái cứu mạng! Mẹ và chị họ cháu liên kết nhau đánh cháu... Ôi đau quá..."
Tần Chính Nhân: "..."
Tần Tâm Hủy: "..."
Trong lòng hai cô cháu họ có câu chửi thề không biết nên nói hay không.
Hèn gì nãy giờ cứ véo mình mạnh như vậy, hóa ra là ở đây chờ hai cô cháu họ, lại còn muốn vu oan giá họa cho hai người họ!
Thật quá đê tiện, quá vô liêm sỉ, quá đáng ghét!
Tần Chính Nhân cùng Tần Tâm Hủy tức giận đến thiếu chút nữa qua đời tại chỗ nhưng hai người họ một người cằm trật khớp, một người bị vỡ đầu, n.g.ự.c và bụng lại trúng vài quyền, trong lúc nhất thời cũng không có sức đứng lên ngăn cản Bạch Du.
Âm thanh xuyên qua vách tường, bay ra khỏi phòng, truyền tới lỗ tai Thái Vọng Xuân đang vểnh m.ô.n.g dán sát vào vách tường.
Thái Vọng Xuân giật mình như đánh m.á.u gà, ngay sau đó cả người như vọt ra ngoài như pháo trúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-124.html.]
Bà ấy đây rồi.
"Tần Chính Nhân và cháu gái không giặt quần lót liên hợp lại đánh Bạch Du, mau tới đây!"
Giọng của Thái Vọng Xuân có thể nói là loa di động hình người, tiếng la hét của bà ấy khiến cả nửa cái sân đều nghe thấy, mọi người ùa đến xem.
Nghe thấy lời Thái Vọng Xuân, Tần Tâm Hủy ở trong nhà trước mắt tối sầm, hận không thể hôn mê ngay tại chỗ!
Nói về cô ta thì nói đi, tại sao phải thêm vào cái tiền tố "không giặt quần lót" phía trước?
Tần Tâm Hủy tức giận đến toát mồ hôi, nhưng lúc này cô ta càng lo lắng mọi người trong đại viện vào sẽ thiên vị Bạch Du.
Ánh mắt cô ta rơi vào Bạch Du rồi đột nhiên con ngươi sáng lên, sau đó bắt chước hành động của Bạch Du lúc nãy bắt đầu giật tóc mình.
Ai ngờ ngay sau đó liền nghe thấy Bạch Du hét lên: "Thím Thái các người mau đến đây, chị họ tôi cố ý giật tóc mình, muốn dùng thủ đoạn này để hãm hại tôi!"
Tần Tâm Hủy: "..."
Tần Chính Nhân: "..."
Hai chữ "kinh ngạc" không đủ để mô tả cảm xúc của Tần Chính Nhân và Tần Tâm Hủy lúc này, họ cảm thấy Bạch Du thật là vô liêm sỉ.
Nhưng họ chưa kịp nghĩ ra cách phản kháng, đám người trong sân đã ùn ùn kéo vào, trong đó người đi đầu tiên chính là Thái Vọng Xuân.
Thái Vọng Xuân vừa bước vào liền nhìn thấy tóc Bạch Du rối bời như tổ quạ, những vết đỏ trên mặt và cánh tay càng khiến người ta kinh hãi, bà ấy lập tức hóa thân thành "gà kêu": "Ôi trời ơi, ôi trời ơi, Tần Chính Nhân, bà còn không bằng hổ mẹ, hổ mẹ còn không ăn con mình, bà xem bà đánh Bạch Du thành cái gì rồi?"
"Bà… Bà… Không..."
Tần Chính Nhân nghẹn một cục tức trong lồng ngực, không lên được cũng không xuống được, tức đến mức suýt phun ra máu, bà ta nhịn đau ở hàm dưới để phản bác nhưng vừa mở miệng nói đã bị gió lùa, nước dãi càng không thể kiểm soát được chảy ra ngoài.
Thái Vọng Xuân ngây người.
Ngay sau đó, bà ấy lại bật cười như gà mái: "Trời ơi, Tần Chính Nhân, bà đã lớn tuổi như vậy rồi, sao còn chảy nước dãi như trẻ con ba tuổi vậy?"